Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 18



28 Ta cũng cầm lấy tay Hoàng đế, ép ngài điểm chỉ lên thánh chỉ phong ta làm Hoàng thái nữ.

Mọi chuyện đã an bài. Ta đích thân đến thiên lao đón Lữ Đạo Vi. Nhờ Lưu Dung Dự ngầm chiếu cố, hắn chưa phải chịu cực hình.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Vừa thấy ta, ánh mắt hắn chợt sáng như sao, cười nói:

“Thật không ngờ, công chúa lại tự mình đến đón ta.”

Ta mỉm cười sửa lại: “Là Hoàng thái nữ tự mình đến đón khanh.”

Lữ Đạo Vi khoa trương hành lễ: “Chúc mừng Hoàng thái nữ! Vi thần lập công phò rồng, liệu có được ban thưởng?”

Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc: “Ban cho khanh thần dược một viên, giải được trăm độc.”

Vừa dứt lời, ta mới sực nhớ, hắn đã ở trong lao gần hai tháng, nào có trúng độc gì.

Ta cứng đờ, giữ tay lơ lửng giữa không trung, lấy nụ cười che đi lúng túng trong lòng.

Lữ Đạo Vi cười cười nhận lấy, giọng nhẹ nhàng: “Vi thần không ăn, vi thần còn muốn mỗi tháng đến gặp Hoàng thái nữ một lần.”

Dù khoác áo tù nhân, dù đứng nơi thiên lao âm u lạnh lẽo, hắn vẫn thanh thoát tựa mây trời, đôi mắt như ngàn tia nắng xuân chiếu rọi.

Ta không phân định rõ trái tim mình lúc này là vì lúng túng hay là thứ gì khác, chỉ đành cụp mắt nói khẽ: “Đi thôi.”

 

Ngày lễ sách phong Hoàng thái nữ, có người của Tiêu thị đứng ra phản đối:

“Gà mái gáy sáng, là điềm bất hạnh của quốc gia.”

Lữ Đạo Vi nhẹ phe phẩy tay áo rộng, tay cầm tinh bàn, cười nhạt:

“Ta lấy danh nghĩa Lữ thị Đông Hải mà thề, Hoàng thái nữ phúc khí không thể đo lường, ắt sẽ bảo hộ giang sơn.”

Lưu Dung Dự nghiêm nghị tiếp lời:

“Hoàng thái nữ từng là công chúa hộ quốc Đại Lương, cũng là do Hoàng đế đích thân phong tước. Nay Hoàng đế nằm liệt giường, chỉ còn Hoàng thái nữ là huyết mạch duy nhất. Các vị nếu không phục, có thể tìm Hoàng đế mà hỏi tội.”

Sau yến tiệc sắc phong, ta và Lưu Dung Dự sóng bước về hướng điện Càn Thanh.

Nợ máu, chỉ có thể trả bằng máu.

Mới có thể an ủi linh hồn những người thân đã khuất của chúng ta.

29 Trong Điện Càn Thanh rộng lớn, chỉ có một ngọn nến leo lét tỏa ánh sáng mờ nhạt.

Một tên nội thị dung mạo bình thường đứng gác bên ngoài tẩm cung của Hoàng đế, Tiêu Liệt. Khi thấy ta bước vào, hắn lập tức đứng nghiêm, cúi đầu chờ lệnh.

Ta khẽ hỏi: “Hắn đã ngủ bao lâu rồi?”

Nội thị cúi đầu đáp: “;Hai canh giờ. Thêm một khắc nữa sẽ tỉnh lại.”

Ta gật đầu:

“Đi lấy một bát Hạc Đỉnh Hồng, gọi người trông chừng cửa cung.”

Nội thị vâng lệnh, khi đến cửa thì chợt cất tiếng gọi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/2829.html.]

–”Thái phó đại nhân.”

Ta nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Dung Dự đứng ngay ngưỡng cửa tẩm điện. Ánh nến mờ nhạt không chiếu đến nơi hắn đứng, bóng dáng nghiêm nghị ẩn trong bóng tối, mang theo vẻ trang trọng của một buổi tế lễ.

Hắn không bước vào, chỉ lặng lẽ đưa tay ra hiệu, bảo ta cứ tiếp tục.

Ta khẽ cười với hắn: “Yên tâm, ta nhớ rõ hết rồi.”

Sau khi Hạc Đỉnh Hồng được mang đến, ta sai nội thị đánh thức Tiêu Liệt.

Ánh mắt hắn ban đầu đờ đẫn, dần dần khôi phục lại chút tỉnh táo.

Trong cung điện u ám, dưới ánh nến lay động, giọng ta vang lên nhẹ bẫng:

“Phụ hoàng, người có từng nghĩ tại sao mình lại mắc phải chứng bệnh này không?”

Tiêu Liệt không đáp, chỉ nhìn ta trầm mặc.

Ta bật cười, giọng nói mang theo sự hả hê nhàn nhạt:

“Là vì sau khi mẫu phi sinh ra ta, người đã cho phụ hoàng uống tuyệt tự dược.”

Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là cảm xúc phức tạp khó tả.

Ta thản nhiên nói tiếp:

“Phụ hoàng có lẽ cho rằng, mẫu phi cũng giống như những nữ nhân khác trong cung, chỉ muốn độc chiếm thánh sủng, không muốn ai sinh thêm hoàng tử?”

Tiêu Liệt chau mày, trong mắt lóe lên tia nghi hoặc.

Ta khẽ cười, cúi xuống ghé sát tai hắn, giọng nói nhỏ nhẹ mà như một lưỡi d.a.o cắm thẳng vào tim:

“Không phải. Mẫu phi không muốn sinh con của ngài.”

Rồi ta chậm rãi nói ra bí mật lớn nhất:

“Tiêu Liệt, ta là con gái của Tần Mạn Châu và Lưu Dung Dự.”

Thân thể hắn đột nhiên co giật, đôi mắt méo mó vặn vẹo vì phẫn nộ và khiếp sợ, tựa như muốn rỉ máu.

Ta quăng một tờ giấy vàng lên mặt hắn, quay lưng bỏ đi:

“Mang bát Hạc Đỉnh Hồng đó, đổ hết vào miệng hắn.”

“Đợi sau khi Tiêu Liệt ch/ế/t, hãy thả tóc hắn phủ lên mặt, nhét đầy cám vào miệng, khiến linh hồn hắn không còn mặt mũi gặp người, cũng không thể mở miệng kêu oan.”

Lưu Dung Dự vẫn đợi ta ngoài cửa, trong mắt hắn đã ngập tràn lệ.

Hắn khàn giọng gọi ta:

“Mạn Châu, Tiểu Lưu nhi của chúng ta đã báo thù cho nàng rồi.”

Ta nhẹ nhàng sửa lại:

“A nương, ta và a cha đã báo thù cho người.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com