Thế nhưng, thân thể của Lữ Đạo Vi lại ngày một suy nhược thấy rõ.
Thái y chẩn đoán vô số lần, mạch tượng vẫn bình thường, không rõ nguyên do.
Ta vừa sai người tìm Tôn lão thần y đang du phương hải ngoại, vừa treo bảng chiêu mộ danh y khắp thiên hạ.
Lữ Đạo Vi thường khuyên ta đừng hao tâm tổn trí thêm nữa, nói rằng hắn hiểu rõ thân thể mình nhất.
Nhưng ta vẫn không thể kìm lòng mà nghĩ, có phải năm đó bát trà đoạn hồn kia cũng tổn hại đến căn cơ của hắn?
Sau khi nữ nhi tròn một tuổi, Lữ Đạo Vi cuối cùng không gắng gượng được nữa.
Hắn nằm trên giường bệnh suốt ngày đêm, ta gọi hết danh y này đến danh y khác đến chẩn trị.
Rốt cuộc, Tôn lão thần y bị ta tìm về cũng chỉ lắc đầu than thở: "Bệ hạ, lão hủ bất lực."
Ta lặng lẽ ngồi xuống bên giường, nhìn Lữ Đạo Vi ho nhẹ mấy tiếng mà hao hết khí lực, bỗng nhiên không biết phải làm gì.
Ta không biết, mình còn có thể làm gì cho hắn.
Lữ Đạo Vi ho xong, lại mỉm cười nhìn ta.
"Hoàng thượng, đừng tìm đại phu nữa." Hắn khó nhọc nắm lấy tay ta, "Hãy để dành thời gian, để chúng ta trò chuyện thêm chút đi."
Giọng hắn ấm áp nhưng phiêu diêu: "Ta vẫn chưa từng nói với nàng, vị thuật sĩ mà các nàng gặp ở Giang Nam năm đó, chính là phụ thân ta.
"Lúc lâm chung, ông được một thị nữ tên là Vọng Xuân cho uống một viên Hộ Tâm Đan. Vọng Xuân dặn ông phải nhớ rằng, Ninh phi nương nương dù bị lời tiên đoán của ông hại chết, vẫn nhớ cứu ông một mạng. Nếu còn chút lương tâm, sau này ông phải nhớ bảo hộ nữ nhi duy nhất của nàng.
"Nhờ viên Hộ Tâm Đan ấy, phụ thân ta may mắn giữ lại một mạng. Nhưng khi trở về, ông phát hiện đạo tâm của mình đã tan vỡ. Ông hối hận vì một thời hồ đồ, muốn tranh quyền phú quý, kết quả hại người hại mình.
"Trước khi mất, ông để lại món nợ trần ai này cho ta, dặn rằng nếu có duyên, phải tìm cách thay ông trả nợ.
"Ta hôm nay, xem như đã hoàn thành tâm nguyện của ông."
Ta ngây ngẩn lắng nghe, trong mắt dần phủ một tầng sương mù. Thì ra ngay từ đầu, hắn đã đến vì ta.
Lữ Đạo Vi vươn tay muốn lau nước mắt cho ta, nhưng rồi vô lực buông xuống.
"Hoàng thượng, đừng khóc.
"Nếu là người khác thì thôi, nhưng ta là truyền nhân của Lữ tổ. Ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết mệnh cách của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/3233.html.]
"Hợp hôn đại cát, là ta lừa nàng, cũng xem như đã vi phạm tổ huấn.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
"Nhưng ta không hối hận.
"Lệnh Nghi, gặp được nàng ta mới hiểu, thà làm uyên ương không làm tiên.
"Nhưng ta không muốn có thêm một lời nói dối nào nữa, nên hãy hứa với ta, nàng sẽ sống thật tốt, cát nhân thiên tướng, phù hộ giang sơn."
Ta bật khóc, nắm chặt lấy tay hắn, áp sát vào gò má mình.
Hắn dịu dàng nhìn ta, giống hệt ánh mắt của mẫu phi năm nào, ánh mắt đầy lưu luyến, từng chút từng chút hóa thành tro bụi.
Cho đến khi đầu ngón tay ấm áp của hắn dần trở nên lạnh lẽo, ta cũng từ từ khép mắt lại, trong lòng trống rỗng như có gió lùa qua.
Ta đi đến tận cùng của mưu lược, duy chỉ không thể tính được Lữ Đạo Vi.
33
Năm thứ hai sau khi Lữ Đạo Vi ra đi, Lưu Dung Dự cũng vì tâm suy mà tạ thế.
Khi khoái mã từ Nam Cương ngày đêm không nghỉ, mang tin này truyền vào cung, tấu chương trên tay ta liền rơi xuống đất.
Đêm ấy, ta ngồi trong Dao Hoa Cung, lặng lẽ ngước nhìn trời sao suốt một đêm dài.
Tinh tú bao la, trường tồn vạn cổ.
Mà đời người, bất luận là đế vương tướng soái hay dân thường áo vải, rốt cuộc cũng chỉ như cánh phù du thoáng chốc.
Thế nhưng, những người thân của ta, lại dốc cạn tâm huyết, chỉ mong có thể đưa ta vượt qua muôn trùng tinh hà, đi đến tận bờ của số mệnh.
Ta thường tự hỏi, một đời của ta, rốt cuộc là do thiên mệnh đã định sẵn, hay chỉ là từng lời đoán mệnh, từng câu tiên tri, cứ thế thúc đẩy ta đi trọn một cục diện đã an bài?
Tịnh An sư thái niệm một tiếng Phật hiệu, không đáp.
Mãi đến nhiều năm về sau, ta mới dần dần hiểu ra, mất đi Lữ Đạo Vi, rốt cuộc có ý nghĩa gì với ta.
Và ta cũng từ đó mà thấu triệt, vì sao Lưu Dung Dự có thể vì Mạn Châu mà lặng lẽ chờ đợi, suốt trọn một đời.
Bởi vì, trọn kiếp này của ta, cũng không có người thứ hai.
Dù rằng ta là bậc đế vương.
Chữ "tình", một khi đã nếm trải, mới hiểu được sức nặng của nó.