Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 21



34 Năm ta năm mươi chín tuổi, liền sai người đưa ta đến Ngọc Hoa Tự.

Tịnh An sư thái đã viên tịch, trụ trì hiện tại là tiểu đồ đệ của bà, Diệu Giác.

Nhưng Ngọc Hoa Tự vẫn chẳng đổi thay, ngay cả tịnh thất ta từng ở khi chữa bệnh năm nào, vẫn được giữ nguyên vẹn.

Vừa nằm xuống giường, ta tựa hồ liền nhìn thấy mẫu phi, đang đứng bên song cửa.

Ngoài cửa sổ không có tuyết lớn, Lưu Dung Dự cũng lặng lẽ đứng đó.

Ánh dương dát vàng rọi xuống, cuốn đi nét cô quạnh giữa chân mày hắn, mặt hồ sâu trong mắt hắn cũng vương chút sắc xuân ấm áp.

Ta tựa hồ nghe thấy mẫu phi dịu dàng nói với hắn:

"Được, chúng ta dẫn theo Tiểu Liễu nhi, đêm nay rời đi."

Đột nhiên, một tiếng chuông chiều vang lên, phá tan ảo ảnh trước mắt, dư âm chập chờn trong cơn gió.

Ta khép mắt lại, lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.

Đợi đến khi dãy núi xa xa hoàn toàn nuốt trọn tàn dương, ta bảo Diệu Giác thắp lên một nén hương.

Tối nay, là ngày giỗ của Lữ Đạo Vi.

Trong đĩa trúc có đầy ắp lạc rang.

Ta cúi đầu nhìn xuống "Tương Liên Ái" đã giặt đến bạc màu trên tay, rồi lại bảo Diệu Giác thổi tắt ngọn nến.

Ngoài cửa sổ, không trăng, không sao.

Ta siết chặt "Tương Liên Ái", chờ mong nhìn về phía bóng tối sâu thẳm.

Hắn sẽ đến, ta tự nhủ.

Ta không sợ.

Ta rất yêu hắn.

35 Trong bóng tối mịt mùng, quả thực có ánh lửa, dần dần rực sáng.

Ta cố gắng nhìn về phía trước, là từng đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ thắm, trải dài thành một con đường rực rỡ.

Cuối con đường ấy, có một người đang đứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/3435.html.]

Lữ Đạo Vi, thân y phục trắng, dung nhan thanh thoát. Khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sâu thẳm tựa ánh sao, như muốn xuyên thấu lớp da thịt của ta, nhìn thẳng vào linh hồn ta.

Ta không kìm được mà bước về phía hắn.

Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực phủ lên dung nhan hắn, ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn khi hắn tinh nghịch chớp mắt với ta một cái.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Hắn mỉm cười, giọng nói nhẹ như gió:

"Lệnh Nghi, ta đến đón nàng đây."

Ta mừng đến phát khóc, lao thẳng vào lòng hắn.

Ngón tay hắn vẫn mang theo hơi lạnh, dịu dàng vuốt ve mái tóc bạc của ta:

"Mau nhìn xem, còn ai đang đến nữa?"

Ta khẽ ngẩng đầu, nghiêng mình nhìn về phía xa.

Giữa rừng hoa Mạn Châu Sa rực lửa, Lưu Dung Dự và Cầm Mạn Châu sóng vai mà đứng, cùng nhau mỉm cười gọi ta:

"Tiểu Liễu nhi."

Một tiếng gọi ấy, khiến mái tóc bạc hóa thành đen tuyền.

Ta không kìm được mà chạy về phía họ.

Càng chạy, ta càng cảm thấy bản thân nhỏ bé lại.

Cho đến khi ta trở thành một đứa trẻ sáu tuổi trong tịnh thất của Ngọc Hoa Tự.

Giọng nói non nớt cuối cùng cũng thốt ra hai tiếng đã chôn giấu trong lòng nhiều năm:

"A... A cha...

"A nương!”

Khi tia sáng đầu tiên của phương đông xuyên qua màn đêm, sao Thái Bạch cũng lặng lẽ biến mất.

Tiếng chuông Phật tại Ngọc Hoa Tự, ngân vang đúng mười hai hồi.

Nữ đế Lệnh Nghi, băng hà.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com