Bóc Tôm Cho Bạch Nguyệt Quang

Chương 7



Cậu ấy không ngờ tôi lại nói thẳng đến thế, đứng đơ ra tại chỗ.

 

 

 

Thật lòng mà nói, cái móc khóa đó đúng là xấu thật.

Xấu đến mức không muốn nhìn lần thứ hai.

Lâm Nhất Đường phản ứng lại, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.

Kỷ Tống tuy vẫn cúi người dỗ dành, nhưng vẻ mặt đã hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Tôi định xoay người rời đi cùng Giang Khoáng, thì Kỷ Tống bất ngờ kéo tay tôi lại.

Lực kéo mạnh đến mức khiến tôi nhăn mặt vì đau.

Biến cố xảy ra trong tích tắc.

Giang Khoáng tung một cú đấm thẳng vào mặt Kỷ Tống.

Kỷ Tống không ngờ cậu ấy dám ra tay ngay giữa chốn đông người, bị ăn trọn cú đấm.

 

 

 

Nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, đấm trả.

Hai người đ.á.n.h nhau không lâu, nhưng trên người đều dính vài vết thương.

Tôi vội chắn trước mặt Giang Khoáng, dùng sức đẩy Kỷ Tống ra.

Anh ta có vẻ không ngờ tôi lại đẩy mình, bước chân loạng choạng, vẻ mặt tràn đầy không thể tin và giận dữ.

“Em vì nó mà đẩy anh?”

Tôi dang hai tay, che chắn Giang Khoáng phía sau.

Cảm giác y như một con gà mẹ bảo vệ chú gà con bé nhỏ của mình.

“Tại sao em không thể vì Giang Khoáng mà đẩy anh?”

“Anh có thể bảo vệ Lâm Nhất Đường, thì tại sao em không thể bảo vệ Giang Khoáng?”

 

 

 

“Kỷ Tống, em biết anh thích Lâm Nhất Đường, nên em đã buông tay, nhường lại cho hai người.”

“Nhưng tại sao anh lại không thể buông tha cho em?”

“Em không phải không biết xấu hổ, không thể cả đời theo đuôi anh làm con chó trung thành được.”

Kỷ Tống lảo đảo một bước, ánh mắt phức tạp.

Anh ta lại giơ tay định kéo tôi lần nữa.

Tôi né đi, kéo tay Giang Khoáng rời khỏi.

Chúng tôi cứ thế đi dọc theo con đường, ánh đèn đường vàng nhạt kéo bóng hai đứa thật dài, thật dài.

Giang Khoáng hỏi tôi rất nhiều chuyện — về những uất ức tôi từng chịu đựng khi ở bên Kỷ Tống.

Tôi kể thật.

Nhưng trong lòng đã chẳng còn để tâm nữa.

 

 

 

Những ấm ức đã qua, giờ nghĩ lại cũng chỉ như gió thoảng.

Cảm nhận được tâm trạng bên cạnh không ổn, tôi định quay lại hỏi cậu ấy thì —

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Khoáng bất ngờ ôm chầm lấy tôi từ phía sau.

Tôi hơi bất ngờ, nhưng không vùng vẫy.

Vì Giang Khoáng đang vùi mặt vào hõm cổ tôi.

Một lúc sau, cảm thấy có gì đó ươn ướt — Giang Khoáng đang khóc.

Cậu ấy ôm chặt tôi, đầu vùi thật sâu, giọng nghẹn ngào:

“Sao trước đây em lại để mình chịu khổ đến thế?”

 

 

 

“Biết anh đau lòng đến mức nào không?”

Trong giọng nói của cậu ấy có tiếng nức nở, xen lẫn tức giận.

Nghe tiếng cậu ấy như vậy, tim tôi như mềm đi từng mảng.

Tôi đưa tay lên, khẽ xoa đầu cậu ấy.

Thật lòng mà nói, bảo không xúc động thì là nói dối.

Một người đàn ông cao gần mét chín, lại đang vùi đầu vào cổ mình mà khóc, thực sự khiến tôi không ngờ.

 

 

 

Một lúc sau, Giang Khoáng ngẩng đầu lên, khóe mắt ửng đỏ, còn hơi ướt.

Ngay tại đây, cậu ấy đã nói rất nhiều, khóc mấy lần.

 

 

 

Tất cả đều là vì những điều bất công tôi từng trải qua.

Dù biết thời điểm này không nên cười, nhưng nhìn cậu ấy vừa nói vừa khóc, tôi không nhịn được mà ôm cậu ấy bật cười.

Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ:

Sao cậu ấy lại có thể dễ thương đến vậy?

Sao cậu ấy còn thích khóc hơn cả tôi chứ, đại loại là như vậy.

Cuối cùng thì cậu ấy cũng ngừng khóc.

Nắm tay tôi, cả hai chậm rãi tản bộ.

Tôi nói ra nỗi băn khoăn trong lòng: “Sao cậu lại đột nhiên thích tớ?”

Cậu ấy không trả lời, chỉ cười rồi nói: “Sau này tớ sẽ kể cho cậu biết.”

 

 

 

Hôm đó, Giang Khoáng thần thần bí bí dẫn tôi ra ngoài.

Tôi hỏi cậu ấy định đi đâu, nhưng cậu chỉ mỉm cười, không nói.

Khi đến nơi, tôi lập tức nhận ra đây là đâu.

Chính là trại trẻ mồ côi mà tôi từng sống hồi nhỏ.

Thật ra, tôi cũng là trẻ mồ côi.

Lờ mờ nhớ lại, vào sinh nhật ba tuổi của mình, bố mẹ lái xe chở tôi đi chơi, giữa đường thì gặp tai nạn.

Khi chuyện xảy ra, mẹ ôm chặt lấy tôi để bảo vệ.

Cuối cùng, cả bố lẫn mẹ đều qua đời.