Bóc Tôm Cho Bạch Nguyệt Quang

Chương 8



Từ đó, tôi được bà nội đưa về quê sống.

Nhưng chưa được bao lâu, bà nội cũng mất.

Người trong làng đều nói tôi không may mắn, là sao chổi.

Tôi gần như không có người thân nào, nên bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Ý nghĩ trở về hiện tại.

Nơi này nhìn qua đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Cả cánh cổng cũng mục nát, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được.

Giang Khoáng nắm tay tôi, cẩn thận hỏi: “Cậu còn nhớ nơi này không?”

“Tất nhiên là nhớ.”

“Chỉ là tớ không hiểu, tại sao cậu lại đưa tớ đến đây?”

“Và tại sao cậu lại biết nơi này?”

Giang Khoáng mỉm cười: “Cậu còn nhớ hồi nhỏ ở đây, phía sau cậu luôn có một thằng nhóc mập bám theo không?”

Tôi chợt nhớ ra — lúc mới đến đây, quả thật có một thằng nhóc mập mạp luôn bị bọn trẻ khác bắt nạt.

 

 

 

Chúng thường xuyên cướp đồ của cậu ấy, ném quần áo cậu xuống nước.

Tôi từ nhỏ đã có khí chất hiệp nghĩa, tất nhiên không chịu nổi cảnh đó.

Mỗi lần như vậy, tôi đều ra mặt đuổi đám trẻ đi.

Còn bắt cậu nhóc gọi tôi là đại ca, hứa sẽ “bảo kê” cho cậu ấy suốt đời.

Tôi vẫn nhớ đôi mắt cậu nhóc lúc ấy — lấp lánh như có sao trời.

Nhưng sau vài năm, cậu ấy bị người ta nhận nuôi.

Còn tôi thì cũng được nhận về một gia đình vài tháng sau đó.

Hình bóng người bạn trong ký ức dần dần chồng lên hình ảnh của Giang Khoáng.

Ngũ quan của họ giống nhau đến ngỡ ngàng.

Tôi thực sự sửng sốt.

Không trách được vì sao từ lần đầu gặp Giang Khoáng, tôi đã thấy quen thuộc đến vậy.

Nếu không có ai nói, thì thật sự khó mà liên tưởng một đứa bé mũm mĩm, đáng yêu năm nào với chàng trai cao gần mét chín trước mắt.

Giang Khoáng dắt tôi đến trước một bức tường.

Bức tường cũ kỹ, ố vàng, khắc mấy dòng chữ ngây ngô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lập tức khiến tôi nhớ về những ký ức năm xưa.

Trên đó viết: “Sau này nhất định phải cùng tiểu đệ tung hoành thiên hạ.”

Vừa nhìn đã biết là tôi viết.

Phía dưới còn có dòng: “Sau này nhất định phải cùng đại ca tung hoành thiên hạ.”

Tôi bật cười — chắc chắn là Giang Khoáng viết rồi.

Bất ngờ, Giang Khoáng ôm tôi từ phía sau, vùi mặt vào hõm cổ tôi.

“Không phải là đột nhiên thích.”

“Mà là luôn luôn thích.”

Tôi sững người, nhận ra cậu ấy đang trả lời câu hỏi mà tôi từng hỏi: “Vì sao cậu lại thích tớ?”

Tôi và Giang Khoáng chính thức ở bên nhau.

Sau khi về trường, Giang Khoáng tỏ tình với tôi ngay trước mặt mọi người.

 

Tôi đã đồng ý.

Có người quay lại toàn bộ quá trình.

Giang Khoáng vốn là nhân vật nổi bật trong trường, thêm sự lan truyền của đám bạn thân, video nhanh chóng lan khắp mạng xã hội trong trường.

Phần bình luận đều một chiều — toàn là khen trai tài gái sắc, hoặc lời chúc phúc ngọt ngào.

Đang lướt xem bình luận, một dòng nổi bật thu hút sự chú ý của tôi.

“Nực cười thật.”

Ảnh đại diện là một con chó Alaska.

Tôi lập tức chặn luôn tài khoản đó.

Phát ngôn vớ vẩn.

Điện thoại bỗng đổ chuông, là anh em của Giang Khoáng gọi đến.

Anh ta báo rằng Giang Khoáng bị thương trong lúc chơi bóng, mất rất nhiều máu.

 

 

 

Nghe đến đây, tôi lập tức bật dậy, cuống cuồng chạy đến sân bóng rổ.

Vừa xuống ký túc xá, đã thấy một người mà tôi không ngờ lại xuất hiện — Kỷ Tống.

Anh ta siết chặt cổ tay tôi, giọng chất vấn: “Em đang quen Giang Khoáng thật à?”

Tôi mạnh mẽ giật tay ra.