Bóc Trần Mùa Hạ

Chương 1



Mẹ bỏ đi, rồi ba tôi cũng rời nhà, nói là ra ngoài kiếm tiền để tìm người.

Ban đầu, tôi và em gái sống ở nhà cô út.

Ba nói mỗi tháng sẽ gửi tiền sinh hoạt, bảo cô út nuôi hai chị em tôi.

Nhà cô út cũng chẳng khá giả gì, cô út còn có hai đứa con.

Dượng thì lười biếng, chẳng chịu làm gì, suốt ngày càu nhàu, chửi bới.

Thật ra, trong làng hầu như nhà nào cũng vậy, đàn ông không cần làm việc, cứ như thể từ khi sinh ra họ đã có đặc quyền.

Cô út quanh năm vất vả, làm hết mọi việc trong nhà, nên tính tình lúc nào cũng cau có, động một chút là mắng chửi.

Tôi chỉ còn cách siêng năng hết mức có thể—xách nước, quét nhà, cho gà lợn ăn, không dám nghỉ lấy một phút.

Em gái tôi còn nhỏ, em họ tinh quái bảo nó đi nhặt trứng gà.

Gà mẹ giữ trứng, mỗi lần nhặt là nó lại phành phạch lao tới, dùng mỏ nhọn mổ vào tay.

Em họ đứng một bên cười khoái chí.

Em gái tôi đau đến rưng rưng nước mắt, trứng trên tay không cầm chắc, rơi xuống đất vỡ tan.

Dượng đang nằm trên ghế mây uống nước, tắm nắng, nhìn thấy liền cáu gắt mắng nó ngu dốt, nói hai chị em tôi là thứ ăn hại, chỉ biết tốn cơm, sống thế này không khá lên được.

Cô út đẩy hai chị em ra một góc, lạnh lùng quát:

“Tối nay khỏi ăn cơm!”

Chúng tôi không ai lên tiếng.

Thật ra lúc đó, điều tôi sợ nhất chính là bữa ăn.

Mỗi lần ăn cơm, tôi lo dọn bàn, em gái bê ghế.

Em họ là người xới cơm, nhưng chỉ xúc cho hai chị em tôi một chút xíu.

Em gái bèn nũng nịu nói:

“Anh ơi, cho chị và Nữu Nữu thêm một chút nữa đi, thêm một chút thôi mà.”

Em họ cười hề hề:

“Được thôi, cho chị mày thì mày khỏi có phần.”

Em gái tôi cố gắng nuốt nước bọt:

“Nữu Nữu không đói.”

Thực ra dù có ngồi vào bàn, chúng tôi cũng chẳng ăn được gì.

Dưa muối luôn đặt về phía chúng tôi, mỗi lần muốn gắp thức ăn, chỉ cần vừa đưa đũa ra, từ dượng đến em họ, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn chằm chằm.

Như thể chúng tôi sắp làm chuyện gì sai trái.

Có lần, em gái thèm thịt quá, gắp một miếng, liền bị dượng cầm đũa gõ mạnh vào tay.

"Giỏi chọn đồ ngon ghê nhỉ? Miếng thịt to như vậy, em họ mày có gắp không? Cô út mày có gắp không? Đúng là đồ vô giáo dục!"

Em gái run rẩy đặt miếng thịt xuống, cô út lại tiếp lời mắng:

“Dính nước bọt mày rồi, ai mà thèm ăn? Bỏ đi!”

Từ hôm đó, em gái không dám gắp thức ăn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tối hôm ấy, hai chị em nằm co ro trên chiếc giường cũ kỹ, em gái tựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Một lúc sau, nó quay đầu lại:

“Chị ơi.”

“Ừ.”

“Sau này em muốn làm một quả trứng.”

“Đói lắm hả? Đợi lát nữa họ ngủ rồi chị sẽ tìm đồ ăn cho em, chị thấy vẫn còn cơm thừa.”

“Không phải thế… Chị xem kìa, gà mẹ bảo vệ trứng của nó đến mức nào, chẳng chịu để ai động vào.”

Giọng nó nhỏ dần, “Em nhớ mẹ… Mẹ có về không chị?”

Tôi im lặng.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa, nhàn nhạt mà sáng rực.

Tôi cũng nhớ mẹ.

Không có mẹ, một đứa trẻ chẳng khác gì một quả trứng—ai cũng có thể đập nát nó, khiến nó vỡ đầu chảy máu.

Rất nhanh sau đó, tôi và em gái không thể tiếp tục ở lại nhà cô út nữa.

Từ tháng Bảy, ba tôi không gửi tiền về.

Dượng bắt đầu tỏ ra khó chịu, dù tôi có nhận thêm việc ra đồng cắt cỏ lợn, giữa mùa hè nóng nực làm quần quật từ sáng đến tối cũng không thể khiến ông ta bớt cau có.

Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào hai chị em tôi đang bận rộn ngoài sân.

Chốc lát lại gọi:

“Rót nước cho tao.”

Lát sau lại bảo:

“Lấy t.h.u.ố.c lá cho tao.”

Cô út ngày càng bực bội, vừa cắt cỏ lợn vừa mắng chửi.

Chửi ba tôi suốt ngày chỉ biết chạy theo đàn bà, chửi mẹ tôi bạc tình bạc nghĩa, sinh ra hai đứa con gái vô dụng rồi bỏ đi mất, chẳng đáng làm mẹ…

Nghe thấy mẹ bị nhắc đến, em gái lập tức ngừng tay, còn tôi thì căng tai ra, cố gắng nghe từng lời, như thể chỉ cần chút manh mối cũng có thể níu kéo một phần ký ức về mẹ.

Nhưng cô út càng mắng càng khó nghe.

Trong lòng tôi quặn thắt, không nhịn được nhỏ giọng nói:

“Cô út, mẹ con không phải người như vậy.”

Dù đã hơn một năm trôi qua, hình bóng mẹ dần trở nên mơ hồ, bức tranh trên lịch cũng phai màu theo thời gian.

Thế nhưng, ký ức ẩn sâu trong lòng và bản năng của một đứa trẻ vẫn còn đó.

Em gái thấy tôi lên tiếng, cũng lấy hết can đảm nói theo:

“Cô út, mẹ con không phải người như vậy đâu. Mẹ từng tết tóc cho chị, từng hát ru cho chị ngủ, từng… từng…”

Nó cố gắng moi móc trong trí nhớ nghèo nàn, tìm kiếm những chi tiết có thể chứng minh tình yêu của mẹ.

“Mẹ còn đắp chăn cho chị, giặt quần áo cho chị… Đúng không, chị?”

Cô út tức giận đến mức đứng bật dậy, tay vẫn cầm con d.a.o sắc bén.

“Mẹ tụi mày tốt thế sao? Tốt vậy mà sao bỏ rơi tụi mày?”