Bóc Trần Mùa Hạ Tôi và em gái sợ đến mức không dám hé răng. Cô út thở phì phò, ánh mắt tràn đầy oán hận và ác ý, một tay siết chặt con dao, tay còn lại nắm lấy cổ áo tôi, giật mạnh rồi thô bạo ném tôi ra ngoài cửa. “Cút! Cút ngay!” Cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt chúng tôi. Hai chị em mất đi nơi trú chân cuối cùng. Chúng tôi đứng ngoài cửa rất lâu, nhưng không ai ra mở. Đèn trong nhà cũng đã tắt. Tôi nắm tay em gái, dắt nó đi trên con đường nhỏ phủ đầy ánh trăng. Từ cuối làng đi về đầu làng, trên con đường trắng sáng dưới trăng, hai bên là những bụi cỏ dại cao ngang người, không biết bên trong ẩn giấu thứ gì. Tiếng côn trùng rì rào, đến khi chúng tôi đến gần thì im bặt, lúc đi xa rồi lại đồng loạt vang lên. Màn đêm đen kịt, lòng bàn tay chúng tôi đẫm mồ hôi. Em gái khẽ hỏi: “Chị ơi, mình đi đâu bây giờ?” “Về nhà.” Nhưng chúng tôi nào còn nhà nữa. Ngôi nhà cũ kỹ đã xuống cấp, cỏ dại mọc um tùm, mạng nhện giăng khắp nơi, những khóm hoa huyên nở rộ một cách hoang dại và lộn xộn. Em gái níu lấy tay tôi, thì thào: “Chị ơi, em sợ… Mẹ có quay về không?” Lưng tôi cứng đờ, nước mắt chực trào ra, nhưng tôi vẫn gắng gượng nói: “Đừng sợ, mẹ sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu, mẹ nhất định sẽ quay về. Ba cũng sẽ về. Đợi họ về rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Em gái nhìn tôi, thì thầm: “Có chị ở đây, em không sợ nữa. Chị giống mẹ lắm…” Nó ngập ngừng một chút, rồi dè dặt đề nghị: “Chị ơi, em gọi chị một tiếng ‘mẹ’, chị đáp lại em một tiếng được không?” Nó nép sát vào tôi, bờ vai gầy guộc chạm vào cánh tay tôi. Chờ một lát, rồi ánh mắt mong đợi, miệng khẽ nở nụ cười, nó cất giọng gọi: “Mẹ ơi?” Em gái biết nói chậm. Hơn hai tuổi vẫn chưa biết nói. Đến khi nó bập bẹ được vài từ, mẹ đã đi mất rồi. Nó chưa từng gọi ai là mẹ. Tôi đột nhiên cảm thấy một nỗi xót xa mà ở độ tuổi này chưa bao giờ có. Tôi khẽ đáp một tiếng, siết c.h.ặ.t t.a.y nó hơn. Hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, ướt đẫm mồ hôi, dính nhớp nháp như m.á.u thịt hòa làm một. Em gái ngước lên nhìn tôi, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh trăng, hồn nhiên cười rạng rỡ: [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - “Giờ đến lượt chị gọi em rồi. Chị gọi đi, em sẽ đáp lại. Em cũng sẽ làm mẹ chị.” Nước mắt tôi bất giác rơi xuống. Tôi và em gái chuyển về sống trong ngôi nhà cũ. Nhà nằm ở nơi hẻo lánh, rất ít người qua lại. Trong làng, nhiều người trẻ đã rời đi làm ăn xa, nên chuột và côn trùng xuất hiện ngày càng nhiều. Nhưng bên ngoài cửa sổ có một khóm hoa phượng tiên rực rỡ, nhờ vậy mà không có rắn bò vào. Chúng tôi ngủ trong căn phòng ẩm thấp, oi bức suốt nửa đêm. Sáng hôm sau, vận may mỉm cười với hai chị em. Sau khi lục tung khắp nơi trong căn nhà cũ, chúng tôi tìm thấy một hũ gạo và một bao bột mì trong hầm chứa lạnh lẽo. Có lẽ trước khi đi làm xa, ba đã để lại cho chúng tôi. Không dám ăn nhiều, ngày nào cũng phải dè sẻn, chờ đến Tết. Tết đến, ba nhất định sẽ quay về. May mắn là mùa hè ở nông thôn không bao giờ để trẻ con chịu thiệt. Có thể hái dâu tằm, nhặt những quả nhót dại, đào rừng và mận chín. Trong con lạch nhỏ còn có cá, chỉ cần đặt chiếc rổ tre xuống nước, đi một vòng là có thể bắt được kha khá. Trước cửa nhà chúng tôi còn có một cây hoa hoè lớn. Nhặt hoa hoè, trộn chung với gạo nấu thành cơm, hương thơm ngọt lịm lan toả. Những lúc rảnh rỗi, chúng tôi lại chơi nặn đất, nhào nặn thành những chú chó, con ngỗng, hay hình người nhỏ bé. Em gái rất khéo tay, vừa nặn vừa tò mò hỏi: “Mẹ trông như thế nào hả chị? Tóc mẹ có dài không? Mắt mẹ có to không? Môi mẹ thì sao? Mẹ có quay về không chị?” Nó giống như một chú nòng nọc đi tìm mẹ, cứ từng chút một dò hỏi, đến mức nhìn thấy chuồn chuồn mắt to cũng không buồn bắt nữa. “Chị ơi, mắt mẹ cũng to như thế này đúng không?” “Mẹ có môi đỏ như quả anh đào này không?” Nó nâng quả nhỏ lên, ánh mắt đầy thành kính, khẽ hỏi: “Chị ơi, mẹ thực sự sẽ quay về chứ?” Mỗi lần bị hỏi, tôi đều cố gắng lục lọi trong ký ức. Tôi cố nhớ lại những hình ảnh mơ hồ về ngày trước khi mẹ rời đi. Đêm hôm đó, mẹ gọi tôi đến bên cạnh, giơ tay khẽ vuốt má tôi, rồi tết cho tôi một b.í.m tóc nhỏ. Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia Đó là lần đầu tiên mẹ tết tóc cho tôi, từ đỉnh đầu xuống tận sau gáy. Mẹ nhìn tôi một lúc, rồi lại kéo tôi lại gần, cầm lấy b.í.m tóc nhỏ ấy—một nhát kéo, cắt phăng đi. Tôi chỉ nhớ rõ cảm giác mẹ cầm lấy b.í.m tóc mình, và tiếng kéo “cạch” vang lên. Mẹ mang theo cả b.í.m tóc của tôi và em gái khi rời đi. Vậy nên, trong lòng tôi vẫn còn hy vọng—mẹ nhất định sẽ quay về. Tôi đáp: “Mẹ… sẽ quay về.”