Bóc Trần Mùa Hạ
Ngày hôm sau, lúc chạng vạng tối.
Con bé lại ra ngoài chơi.
Chốc chốc, nó lại muốn hái hoa, chốc chốc lại muốn chạy nhảy.
Trong tay nó là nửa chiếc kẹo mút còn sót lại từ hôm qua.
Bà ngoại đang gọi điện, có lẽ đang nói chuyện với mẹ tôi, hỏi bà khi nào về.
Con bé tươi cười, mắt cong cong:
“Chị ơi!”
Tôi nhìn khuôn mặt mũm mĩm của nó, giơ tay ra, vượt qua gương mặt nó, giật lấy chiếc kẹo.
Con bé mím môi, mắt đỏ hoe:
“Của em… Kẹo của em… Mẹ mua cho em…”
Tôi nhìn chằm chằm nó, lạnh lùng nói:
“Đừng tùy tiện gọi ai cũng là chị. Ngoài kia có nhiều ‘chị xấu’ lắm đấy.”
Tôi lùi một bước, nhét viên kẹo vào miệng.
Con bé lập tức khóc òa.
Tôi cắn mạnh, viên kẹo vỡ vụn giữa răng.
Cái vị ngọt lạ lẫm dâng lên trong cổ họng tôi—ngọt đến mức ngứa ran, ngọt đến mức buồn nôn.
Tôi nhìn nó, đưa con gấu bông của em gái ra.
“Dùng cái này đổi với chị. Nó biết nói đấy.”
Nó không còn khóc nữa, mắt vẫn đọng nước, tay ôm lấy gấu bông.
Ngay lúc đó—
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa.
“Bảo Bảo? Bảo Bảo?”
Mẹ đang tìm con bé.
Bà ngoại nó cũng vội vã chạy đến, đẩy mạnh tôi ra:
“Con nhà ai thế này? Lớn tướng rồi còn đi bắt nạt em nhỏ! Đúng là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!”
Ở khúc quanh phía trước, ánh hoàng hôn kéo dài bóng mẹ, càng lúc càng dài—
Giống như những hình vẽ nguệch ngoạc của tôi và em gái trên nền đất.
Bà sắp rẽ sang phía tôi.
Tôi nhìn mẹ lần cuối, rồi quay người chạy vào lối đi nhỏ bên cạnh.
Tiếng mẹ vang lên sau lưng.
“Bảo Bảo, sao thế? Cái gì đây?”
“Mẹ ơi… Mẹ ơi… Mẹ ơi…”
Bà đã bấm vào mũi gấu bông.
Giọng của em gái tôi cất lên.
Giọng nói non nớt mà thân thuộc.
Mẹ hỏi:
“Không sao chứ? Vừa rồi ai đưa con cái này?”
Bé con đáp:
“Là một chị gái ạ.”
“Chị gái này có giọng thật hay.”
Tôi không thể kiềm chế được nữa.
Những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má.
Dường như tất cả những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu nay, đều tuôn trào trong khoảnh khắc này.
Tôi từng có bao nhiêu câu hỏi muốn hỏi mẹ.
Nhưng không một câu nào có thể thốt ra được.
Không có một câu nào tôi đủ tư cách để hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi tựa vào bức tường lạnh lẽo của hành lang xa lạ, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cũ kỹ.
Trong làn bụi mờ lơ lửng, một nửa là bóng tối, một nửa là ánh sáng.
Tôi xoay người, áp trán vào tường, bàn tay che mặt, nhưng nước mắt vẫn tràn qua những kẽ ngón tay.
“Mẹ ơi… tạm biệt.”
…
Mùa hè năm đó, tôi được một trại trẻ mồ côi nhận nuôi.
Tôi nói mình không nhớ gì cả.
Những đứa trẻ trong trại đều mang họ Ngô—vì không có tên cũng không có họ, cái tên mới của tôi là Ngô Du.
Tôi từ chối mọi lời nhận nuôi.
Tôi lặng lẽ đọc sách, sống như mọi đứa trẻ khác.
Tốt nghiệp cấp ba, tôi không chọn vào đại học, mà ra ngoài đi làm.
Tôi bước đi qua từng ngóc ngách của thành phố này, nhìn mọi thứ đổi thay từng ngày.
Tôi ăn những bữa cơm đơn giản nhất, sống trong căn phòng trọ chật chội nhất, đem toàn bộ số tiền kiếm được để dành.
Con số trong tài khoản ngày một lớn dần.
Đó là con số mà đứa trẻ năm nào chưa từng dám mơ tới.
Mỗi tuần hai lần, tôi chạy dọc theo con đường vành đai của thành phố, không ngừng nghỉ, cho đến khi mồ hôi thấm ướt toàn thân.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trên đường chạy, tôi từng gặp những người trẻ có cùng sở thích.
Họ nhiệt tình, tràn đầy sức sống, tràn đầy hy vọng với thế giới này.
Nhưng tôi đã đánh mất khả năng kết bạn.
Tôi không còn khả năng yêu thương thế giới này nữa.
Ngày tháng trôi qua, từng tờ từng tờ lịch bị xé xuống.
Khi tờ cuối cùng rơi xuống, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Ba tôi đã mãn hạn tù.
Tôi phải gặp ông ta.
Người đàn bà góa phụ đó, lúc ngồi tù thì cái thai đã bị hỏng, được thả ra sớm một năm, lại tiếp tục gắn bó với ông ta.
Bọn họ ra ngoài, nhưng đứa con trai yêu quý lại vào tù.
Tội danh: Cướp giật.
Số tiền cướp được không nhiều—chỉ cướp có mười đồng mà tôi đưa cho hai đứa trẻ lạ mặt.
Thực ra, tiền tiêu vặt của chúng, tôi cũng chỉ cho đúng bảy ngày.
Chỉ có một yêu cầu duy nhất—
Mỗi ngày cầm tiền, nhởn nhơ đi ngang qua hắn.
Rồi mua đồ ăn.
Ở những thành phố này, côn đồ chặn học sinh cướp tiền là chuyện không hề hiếm.
Nhưng có những chuyện—
Không đặt lên bàn cân thì không sao, nhưng một khi đã cân lên, thì nặng đến ngàn cân.
Tội cướp giật, không nhiều không ít—
Ba năm tù giam.
Vì chuyện này, góa phụ và ba tôi cãi nhau một trận to.
Bà ta trách móc ông:
“Cũng tại ông nghèo rớt mùng tơi, cuối cùng lại hại con trai tôi vào tù!”
Hai người suýt nữa thì ly hôn.
Bọn họ không có tiền tiết kiệm.
Đã từng ngồi tù, rất khó tìm việc.
Mà thế giới bên ngoài đã thay đổi từ lâu.
Bọn họ chẳng biết làm gì.
Cuối cùng, đành phải về quê.