Bóc Trần Mùa Hạ

Chương 14



Nhưng ngôi nhà ở quê, trước đó tôi đã sửa sang lại rồi.

Mái nhà được lợp mới, giường cũng là giường gỗ mới.

Toàn bộ cây huyên thảo trong sân—

Tôi đã thay bằng vô tận hạ*.

(*)Vô tận hạ (Endless Summer) là tên của một giống cẩm tú cầu (Hydrangea) có thể nở hoa liên tục suốt mùa hè. Khác với những loại cẩm tú cầu thông thường chỉ nở một mùa, vô tận hạ có khả năng ra hoa nhiều đợt trong năm, đặc biệt là từ cuối xuân đến đầu thu. Trong một số nền văn hóa, cẩm tú cầu (Hydrangea), đặc biệt là loài vô tận hạ, mang ý nghĩa lạnh lẽo, vô tình, hoặc tượng trưng cho nỗi buồn và sự ra đi. Ở một số nơi, cẩm tú cầu thường được trồng ở nghĩa trang, nên nó còn có tên gọi là “hoa người chết”.

Một sân hoa rực rỡ, tươi tốt quanh năm.

Ba tôi vừa nghe ngôi nhà được tôi cho người sửa, lập tức mừng rơn:

“Tao biết mà! Sinh nhiều con đúng là có lợi!”

Nhưng ông ta không biết—

Vô tận hạ còn có một cái tên khác.

Người ta gọi nó là—hoa người chết.

Lúc đó, tôi vừa mới vào làm trong một công ty môi giới bảo hiểm.

Tôi đợi hai tuần, cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ ông ta.

Chậm hơn tôi dự đoán một chút.

Ông ta lấy số điện thoại của tôi từ người thợ sửa mái nhà.

Vừa mở miệng đã than vãn:

“Ba khổ sở bao nhiêu năm nay, giờ mạch m.á.u có vấn đề, huyết áp lại cao, lưng đau, người mỏi. Chuyện hồi đó chỉ là hiểu lầm thôi, dù sao con cũng là con gái ba…”

Tóm lại, ông ta muốn gặp tôi.

Tôi tươi cười đáp:

“Được ạ.”

Ngày đầu tiên tôi về quê, lập tức có người đến nhà mai mối.

Họ hỏi ba tôi xem tôi có ai chưa, muốn giới thiệu đối tượng.

Ba tôi vừa nhìn tôi, vừa xoa đùi, cười tủm tỉm:

“Con bé còn chưa có ai đâu.”

Quá nhiều thanh niên độc thân trong làng, giá sính lễ tăng vọt, bây giờ tiền cưới hỏi là một con số lớn.

Lúc này, ba tôi mới bất chợt hối hận—

Nếu em gái tôi còn sống, ông ta đã có thể bán cả hai đứa.

Sau khi tiễn hết hai nhóm người mai mối rời đi, ông ta quay sang hỏi ý kiến tôi.

Tôi vẫn cười, dịu dàng đáp:

“Con không hiểu mấy chuyện này, cứ theo ý ba đi ạ.”

Ba tôi vui vẻ ra mặt.

Lúc đó, góa phụ đụng vào khuỷu tay ông ta, nói nhỏ một câu.

Bà ta có tính toán riêng.

Con trai bà ta cũng đã lớn, nhưng đang ngồi tù.

Đến khi ra tù, liệu có ai chịu cưới nó không?

Nếu giữ tôi lại thì tốt hơn nhiều.

Nhưng ba tôi có chút do dự.

Bây giờ sính lễ cao như vậy, nếu tôi gả cho con trai bà ta, vậy ông ta sẽ mất trắng.

Ông ta từ chối ngay:

“Không được! Dù gì cũng là anh em, sao có thể cưới nhau?”

Góa phụ khịt mũi cười nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không cùng cha mẹ sinh ra, sợ gì? Dù sao bây giờ hộ khẩu của con bé không còn ở đây nữa, ai mà tra được?”

Thấy ba tôi vẫn không đồng ý, bà ta cãi nhau với ông ngay tại chỗ.

Tôi nhìn họ, trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn.

Họ vẫn ác đến vậy.

Ác một cách triệt để.

Ác đến mức không thể cứu vãn.

Ác đến mức không để ai có chút hy vọng nào.

Làm việc trong công ty bảo hiểm, tôi cũng mua hợp đồng bảo hiểm cho bọn họ.

Ba tôi và góa phụ đều là người thụ hưởng của nhau.

Nhìn số tiền bảo hiểm cao ngất ngưởng, cả hai đều sững sờ.

Ba tôi há miệng muốn nói gì đó, rồi lại thôi.

Góa phụ thì mắt sáng rực.

“Cái này… thật sự có thể nhận được à?”

Tôi gật đầu, giọng bình thản:

“Ừm. Chỉ cần c.h.ế.t là có thể nhận.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tiền sẽ được chuyển cho người thụ hưởng. Nếu không yên tâm, có thể viết di chúc, chỉ định người thừa kế.”

Ba tôi trợn tròn mắt:

“Nhiều vậy sao? Một triệu?”

Ông ta cầm hợp đồng bảo hiểm lật qua lật lại, có chút tiếc nuối:

“Nhưng mà bảo hiểm cho trẻ con sao thấp quá vậy?”

Hạn mức bảo hiểm tối đa cho trẻ dưới 10 tuổi chỉ là 200.000.

Tại sao ư?

Vì trên đời này có quá nhiều kẻ giống như ba tôi.

Tôi nhìn ông ta chằm chằm, mặt không cảm xúc.

Chợt nhận ra điều gì đó, ông ta cười gượng, giọng mềm mỏng:

“Ba… chỉ tò mò hỏi chút thôi.”

Người già rồi, không đánh nổi ai nữa, không kiếm tiền được nữa, thì bắt đầu học cách xuống nước.

Bắt đầu học cách ăn nói nhẹ nhàng.

Bắt đầu mặc lên vẻ ngoài run rẩy, đáng thương, rồi nói:

“Ba già thế này rồi, bỏ qua chuyện cũ đi con.”

Cứ như thể mọi chuyện chỉ cần nói một câu là có thể xóa sạch.

Không. Không thể xóa sạch được.

Tôi tiếp tục múc canh cho ông ta và góa phụ.

Trong canh có thuốc bổ tốt nhất, có cả thuốc kích thích hormone.

Đều là những thứ tôi đã tích lũy suốt bao năm qua.

Tôi nói tôi sẽ giao hết lương tháng cho ba.

Ông ta quả nhiên hoãn việc mai mối, nói đợi hai năm nữa, vẫn chưa đến tuổi kết hôn mà.

Dưới sự “chăm sóc chu đáo” của tôi—

Ông ta hút thuốc, uống rượu, đánh bài, ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị.

Chưa đến một tháng, cả hai người bọn họ đều béo lên như bóng hơi bị bơm căng.

Nói chuyện cũng thở dốc, đi đứng cũng run rẩy.