“Tôi không định g.i.ế.c hai người. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
Măng tre tuy mọc một cách quái dị và nguy hiểm, nhưng vốn dĩ không chạm đến chỗ chí mạng của họ.
Nhiều nhất, người ta chỉ có thể buộc tội tôi bất cẩn, lơ là chăm sóc.
Dù có cố tình đi nữa, cũng chỉ tính là tội ngược đãi.
Chính xác như những gì mẹ kế tôi từng mạnh miệng tuyên bố trước mặt bao người—
“Cô nói đúng rồi đó, pháp luật quy định cả rồi…Tội ngược đãi là tội gì, biết không? Đó là ‘tội chỉ xử lý khi có đơn tố cáo’! Nghĩa là chỉ khi nào có người kiện, người ta mới xử lý…”
Mà bây giờ?
Ai sẽ đi kiện đây?
Gia đình, đúng là một nơi kỳ diệu.
Mẹ kế nghiến răng nghiến lợi, trông như một con sói cái hấp hối.
Tôi cười nhạt:
“Ồ, suýt nữa thì quên—bà vẫn còn một cậu con trai yêu quý cơ mà.”
Tôi bình tĩnh nhìn bà ta, mở túi tài liệu, lấy ra một tập hồ sơ.
“Bà đang muốn xem cái này đúng không?”
Mắt bà ta bỗng sáng rực.
Tôi bình thản tiếp tục:
“Tôi đoán nhé, sau hôm đó, bà đã lập di chúc, gửi thẳng cho con trai bà rồi nhỉ?”
“Trong đó chắc chắn viết rằng, sau khi bà chết, toàn bộ số tiền bảo hiểm sẽ thuộc về nó, đúng không?”
Tôi từng trang từng trang lật hợp đồng bảo hiểm trước mặt bà ta.
“Nhiều tiền lắm đấy, tận một triệu tệ cơ.”
“Cả đời của một người bình thường cũng khó mà tích góp được.”
“Một đổi một, cũng đáng lắm…”
Tôi ngừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng thở dài:
“Chỉ tiếc quá, tôi quên nói với bà một chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu người thụ hưởng g.i.ế.c hại người mua bảo hiểm…”
“Thì sẽ không được nhận tiền đâu.”
“Bà nói xem…”
“Nếu con trai bà biết chính vì bà mà nó mất một triệu…”
“Nó sẽ đau lòng cho bà, hay là hận bà đây?”
Mắt bà ta mở to tức khắc, cả cơ thể như thể rơi vào một hố băng, cứng đờ trong giây lát, rồi bắt đầu thở dốc liên hồi.
Bà ta cố gắng phát ra âm thanh, điên cuồng giãy giụa, dốc hết toàn bộ sức lực còn sót lại.
Nhưng trong mắt tôi, bà ta chẳng khác nào chỉ chớp mắt vài cái.
Thấy bà ta sắp không thở nổi, tôi lập tức ấn chuông gọi y tá.
Lúc y tá chạy vào, bà ta đã bất tỉnh.
“Xin hãy cứu sống bà ấy, bất kể tốn bao nhiêu tiền cũng được.”
“Toàn bộ số tiền này, vốn dĩ là để dành cho bà ấy.”
Tiếng cấp cứu vang lên phía sau.
Một bà thím đứng ở cửa khe khẽ nói với tôi:
“Đến nước này rồi, còn cứu làm gì chứ? Cứu sống cũng chẳng sống nổi.”
Tôi lắc đầu:
“Không, bà ta phải sống. Bà ta nhất định phải sống.”
“Con trai bà ta chỉ còn hơn một năm nữa là ra tù.”
“Đến lúc đó, nếu không thấy mẹ mình…cậu ta sẽ đau lòng lắm đấy.”
Tôi thậm chí không cần tưởng tượng.
Một tên vô dụng lớn lên trong một xã hội trọng nam khinh nữ, đối mặt với một người mẹ què quặt, trở thành gánh nặng,
Nhất là khi chính bà ta đã khiến hắn mất một triệu tệ…
Hắn sẽ có thái độ như thế nào?
Và người phụ nữ mất hết khả năng hành động kia sẽ có kết cục ra sao?