Bóc Trần Mùa Hạ

Chương 6



Nói rồi, ông tiện tay ném thẳng đi.

Em gái kinh hãi kêu lên:

“A!”

Phản ứng bất thường của nó khiến ba chú ý, ông lập tức nghiêm mặt hỏi:

“Thuốc này ở đâu ra?”

Em gái vẫn còn nhỏ, nhanh chóng khai sạch chuyện đổi thuốc với lão già họ Lý.

Ba nghe xong, tức giận đ.ấ.m mạnh xuống tủ gỗ:

“Lão già khốn nạn!”

Ông chửi bới một hồi, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, khiến em gái sợ đến mức co rúm lại như con chim non bị vặt lông.

Chửi một lúc, ba đột nhiên quay sang nhìn tôi, giọng nghiêm nghị:

“Còn mày thì sao? Có từng chơi với lão không?”

Tôi theo bản năng lắc đầu.

Ba nghiến răng một hồi, rồi đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, đứng phắt dậy:

“Không thể để yên chuyện này được.”

Nói xong, ông vứt cái túi vải xuống, sải bước ra ngoài.

Mãi lâu sau, ba mới quay về.

Khuôn mặt hớn hở, tràn đầy đắc ý.

Trên người ông lúc này còn mang theo một xấp tiền dày cộp.

Thấy tôi và em gái vẫn ngơ ngác nhìn, ông hào phóng hiếm thấy, lần thứ hai rút ra năm mươi đồng đưa cho tôi.

“Cầm lấy, cho tụi bây.”

Ba cười ha hả, xoa đầu em gái, vui vẻ nói:

“Nữu Nữu à, lần này con lập công lớn rồi.”

Ông sung sướng lật qua lật lại xấp tiền trên tay, cười đến nheo cả mắt.

“Lão già đó gom góp cả đời mới được chừng này, giờ thì vừa khéo!”

Ba ngân nga một giai điệu, tâm trạng tốt đến mức không gì sánh được.

Nhờ vào số tiền bất ngờ đó, ba tôi cuối cùng cũng có đủ sính lễ để cưới người đàn bà góa phụ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mùa xuân năm ấy, ông dẫn bà ta cùng con trai riêng của bà rời quê đi làm ăn xa.

Ba vui vẻ vô cùng.

Trong tiệc cưới trước khi đi, thậm chí ông còn cười tít mắt, nói:

“Đợi ba kiếm được tiền, ba sẽ đón các con ra ngoài.”

Kế bên, mẹ kế chỉ thản nhiên kéo khóa áo cho con trai mình, chẳng buồn liếc nhìn chúng tôi một lần.

Ba xách hành lý lên, em gái bỗng hỏi:

“Ba ơi, ba kiếm được tiền rồi sẽ về đón tụi con thật chứ?”

Ba không quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp:

“Ừ, kiếm được tiền rồi sẽ về.”

Rồi ông tiếp tục bước đi, giẫm qua khóm hoa huyên chúng tôi từng trồng trước nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những cành hoa bị đè xuống bùn đất, run rẩy rồi lại cố gắng đứng thẳng lên.

Ở nông thôn, hoa huyên còn được gọi là hoa mẹ.

Người ta nói rằng, chỉ cần tự tay trồng hoa, khi hoa nở rộ, nếu hướng về nó mà ước nguyện, mẹ sẽ nghe thấy.

Em gái nhìn khóm hoa, rốt cuộc không nhịn được nữa mà bật khóc:

“Chị ơi, em không muốn ba đi.”

Dù ba rất hung dữ, nhưng vẫn là ba của chúng tôi.

Có ba ở đây, đám trẻ trong làng cũng không dám ném côn trùng vào chúng tôi.

Những đứa trẻ không có người lớn che chở, giống như cỏ dại bên đường, ai cũng có thể giẫm đạp lên, phải nếm trải những nỗi khổ nhỏ nhặt nhất trên đời.

“Ba đi rồi, chúng ta phải làm sao đây? Còn nợ bao gạo của cô út thì sao? Ba có quay lại không? Ba có bỏ rơi chúng ta không?”

Tôi cắn chặt môi, tay siết lấy mép cửa.

“Ba đã nói rồi, khi có tiền, chúng ta sẽ có một ngôi nhà mới… Một ngôi nhà không ai chê cười, không ai lăng mạ, không có người dượng xấu xa, không có lão Lý đáng sợ. Mình có thể mua thật nhiều đồ ăn, mua kẹo dẻo trong bao bì đỏ, mua trứng luộc mà dù nấu lâu cũng không vỡ…”

Nhưng tôi không thể tiếp tục nói nữa.

Em gái dụi mặt vào lưng tôi, đôi tay nhỏ bé siết chặt lấy tay tôi, thì thào:

“Chị ơi, em muốn mau lớn lên. Em không muốn làm trẻ con nữa.”

“Sẽ nhanh thôi.”

Nó ngẩng đầu lên, tấm lưng tôi đã ướt đẫm vì nước mắt của nó.

Em gái nhìn về phía mẹ kế, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khi thấy bà đang chỉnh lại cổ áo cho con trai mình.

“Chị ơi, có phải người mẹ nào cũng thương con mình không?”

“Ừ.”

“Giá như có một loại thuốc hoán đổi, khiến họ yêu chúng ta giống như chúng ta yêu họ. Như vậy, họ chắc chắn sẽ không nỡ rời đi.”

Ba và mẹ kế rời đi.

Tôi và em gái tìm được một cách kiếm tiền—đó là đào măng tươi, mang ra chợ bán.

Chúng tôi không đủ tiền nộp phí quản lý, nên chỉ có thể chọn góc xa nhất bên lề đường. Có hôm ngồi chờ cả buổi sáng, chỉ kiếm được vài đồng bạc lẻ.

Nhưng số tiền ấy, chúng tôi đều cất kỹ.

Chúng tôi thực sự đã sợ cái đói.

Một buổi sáng, khi đang ngồi bán hàng, có một ông lão ghé xuống xem măng, lật qua lật lại rồi hỏi:

“Sao hai đứa không đi học?”

Em gái ngoan ngoãn cười đáp:

“Ông ơi, ông mua măng đi, có tiền rồi chúng cháu sẽ được đi học.”

Ông lão mua xong rồi rời đi.

Nhưng sau đó, ông ấy quay lại nhiều lần nữa, và lần nào cũng thấy chúng tôi vẫn ngồi ở đó, bán măng.

Cho đến một trưa nọ, khi vừa về nhà, chúng tôi bất ngờ thấy ông dẫn theo trưởng thôn đến tìm.

Ông nói muốn giúp tôi đi học.

Hóa ra, ông ấy chính là hiệu trưởng mới của trường Trung Tâm.

Trưởng thôn giới thiệu tình hình xong, nhấn mạnh rằng vấn đề quan trọng nhất là học phí.

Nhà tôi có lao động chính, nên không thuộc diện được trợ cấp.

Còn suất hỗ trợ trong làng thì đã được dành cho nhà đứa cháu chạy xe máy của trưởng thôn.