Nghĩ một lát, tôi cắn răng, lôi ra hai tờ năm mươi đồng mà ba để lại, giấu dưới lớp rơm trong ổ.
Hiệu trưởng—một ông lão tóc bạc phơ, cầm lấy một trong hai tờ tiền nhàu nhĩ, bạc màu, im lặng rất lâu.
Tôi suýt tưởng ông ấy nghĩ tiền này là giả.
Ông ngẩng đầu nhìn quanh căn nhà chúng tôi ở.
Cuối cùng, ông chỉ lấy một tờ năm mươi bạc màu, nói:
“Chừng này là đủ rồi.”
Tôi cuối cùng cũng được đi học.
Hôm khai giảng, tôi rửa mặt thật kỹ, trời còn tờ mờ sáng, hai chị em đã đi bộ đến trường.
Chúng tôi đợi trước cổng.
Giáo viên chủ nhiệm của tôi vừa đạp xe một tay, vừa gặm bánh bao đi tới.
Thấy hai chị em tôi, thầy chống một chân xuống đất, dừng lại hỏi tôi thuộc lớp nào, sau đó dẫn vào trường, đưa đến nhà ăn.
Thầy đưa cho chúng tôi bánh bao, trứng luộc, và một dĩa măng xào.
“Hiệu trưởng Hoàng đã nói với tôi rồi. Từ nay em học lớp tôi. Tôi họ Trương, cứ gọi tôi là thầy Trương. Ngồi xuống ăn đi, đừng đứng như vậy. Ăn xong đến văn phòng lấy sách. Em đến đúng lúc lắm, cả tuần nay căng-tin toàn ăn măng xào.”
Tôi không nhịn được, bật cười khúc khích.
Nhưng cười một lúc, lại bỗng dưng muốn khóc.
Thầy Trương giật mình hoảng hốt:
“Ấy! Thầy không có ý gì đâu! Đừng khóc mà! Thầy nói thật đấy, măng xào ngon lắm!”
Hai người thầy ấy chính là quý nhân trong cuộc đời tôi.
Cũng nhờ họ, tôi và em gái lần đầu tiên có được quần áo quyên góp, lần đầu tiên có bàn chải đánh răng.
Từ đó, chúng tôi không còn phải dùng cành liễu nhai mềm làm bàn chải nữa, em gái cũng không còn lo bị cành cây đ.â.m chảy m.á.u lợi.
Mỗi sáng, chúng tôi có thể ăn sáng ở căng-tin trường, buổi tối còn có thể mang một chút thức ăn thừa về nhà.
Nhà tôi cách trường hơi xa, thầy Trương sắp xếp cho một thầy giáo ở làng bên đưa đón chúng tôi một đoạn.
Nhờ đi cùng thầy, bọn trẻ trong làng không còn dám bắt nạt chúng tôi nữa.
Điều duy nhất tôi có thể báo đáp họ chính là học tập thật tốt.
Em gái cũng theo tôi đi học.
Dù mới năm tuổi, nhưng nó học rất nhanh, ngày càng biết viết nhiều chữ hơn.
Em gái tôi thật thông minh.
Đôi mắt to tròn, rất đẹp.
Bây giờ, khuôn mặt nó đầy đặn hơn, da trắng hơn, trông đáng yêu vô cùng, không còn là đứa trẻ đen gầy quắt queo như trước nữa.
Nó nói chuyện rất khéo, ai gặp cũng đều thích nó.
Mùa hè năm đó nóng hơn bình thường.
Tháng Sáu, lúa mì chín vàng rực, từng đợt sóng lúa xô nhau, lấp lánh như mặt hồ gợn sóng.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bản đồ lớn trong sách giáo khoa.
Lần đầu tiên, tôi biết được thành phố nơi mẹ đang ở.
Trên bản đồ, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ bằng một gang tay.
Tôi chỉ cho em gái xem:
“Chúng ta tiết kiệm tiền rồi đi tìm mẹ nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, liền không thể đè nén xuống được nữa.
Chúng tôi hỏi bác phụ trách bưu điện ở trường.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bác ấy nói, từ đây đến thành phố đó, vé xe rẻ nhất cũng gần hai trăm đồng một người.
Tổng cộng, chúng tôi có tám mươi ba đồng.
Vẫn còn thiếu.
Em gái ngồi dưới đất, dùng que vẽ vẽ tính toán một lúc rồi nói:
“Còn thiếu nhiều lắm.”
Nhưng nhất định sẽ tiết kiệm đủ.
Tôi hỏi em gái:
“Gặp mẹ rồi, em muốn nói gì với mẹ?”
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, rồi hỏi lại:
“Còn chị thì sao?”
Tôi nhìn xa xăm, chậm rãi nói từng chữ:
“Chị muốn hỏi mẹ… tại sao đã sinh ra chúng ta mà lại không cần chúng ta? Tại sao không về nhà, không đến thăm chúng ta? Tại sao lại không có một chút tin tức nào…”
Tôi nói rất nhiều, cuối cùng, tôi lại hỏi:
“Còn em?”
Thời tiết oi bức.
Rõ ràng vừa mới dội nước giếng, nhưng cơ thể lại nhanh chóng trở nên dính nhớp.