Chồng kiếp trước của Liễu Dung.
Người này thoạt nhìn nho nhã, thực ra là quân tử giả nhân giả nghĩa, vừa lăng nhăng vừa độc ác, thường xuyên đánh người.
"Lương thế tử".
Chu Lâm vừa nhìn thấy ta liền vội vàng chắp tay hành lễ.
Phụ thân đã lập ta làm thế tử.
"Chu công tử". Ta khách sáo đáp lễ.
Chu Lâm tướng mạo khôi ngô, lễ nghi chu toàn, cũng khó trách nhà họ Liễu sẽ bị hắn ta che mắt, gả Dung Nhi cho hắn.
"Từ sau này chúng ta là bạn học, còn mong thế tử chỉ bảo thêm nhiều".
"Không dám".
Từ ngày đó, ta liên tục chú ý tới hành động của Chu Lâm, thường ngày thì rất khiêm tốn, không tham gia tranh giành quyền lực.
Giờ rảnh rỗi, sẽ chăm chỉ luyện chữ.
Ngày dần trôi qua, ta vẫn không tìm được sơ hở của Chu Lâm.
Một hôm, ta nghe được lời đồn, Chu gia hình như sắp kết thông gia với nhà họ Liễu.
Ta có chút đứng ngồi không yên.
Giữa các thế gia kết thông gia là chuyện thường thấy.
Phụ thân cũng từng muốn định hôn sự cho ta, bị ta lừa, nói chờ thi khoa xong hãy nói.
Cha nói, "Cũng đúng, nhi tử văn hay chữ tốt, nếu bây giờ định hôn, chẳng phải để người khác chiếm tiện nghi hay sao?"
Cho nên không đính hôn.
Nghe nói về lời đồn kết thông gia, ta biết không thể tiếp tục chờ đợi, liền chủ động ra tay, thả thiện ý với Chu Lâm.
Chu Lâm lập tức trèo tới.
Hắn ta biết ta thích viết chữ, cố ý tìm cho ta một bức thư pháp,
"Lương huynh, đây là chữ do danh gia Hàn Hóa Nguyên viết, đệ tình cờ thấy được, nên nghĩ tới Lương huynh".
Cách hành xử của Chu Lâm với người khác không cho người ta bắt được lỗi, Liễu Dung bị hắn ta lừa cũng vì bộ dạng này.
Ta cố tình làm vẻ mừng rỡ, cảm ơn,
"Tạ ơn Chu huynh, từ nay về sau, huynh chính là anh em của ta".
Chu gia chỉ là một hầu gia, có thể kết giao với ta, thế tử của Quốc công phủ, tất nhiên là do gia tộc sai khiến.
Từ đó trở đi, ta và Chu Lâm trở thành hảo hữu.
Thời gian trôi qua, Chu Lâm bắt đầu lộ ra một chút dấu hiệu, một hôm tan học, hắn ta lén áp tai vào tai ta,
"Lương huynh, đệ muốn dẫn huynh đến một nơi hay ho".
"Nơi nào hay ho?"
"Lương huynh đi rồi biết, nơi đó rất bí mật, Lương huynh đừng dẫn người khác đi theo".
Chu Lâm cười híp mắt nói.
Ta gật đầu, ra hiệu cho người đón mình về phủ, chỉ dẫn theo một thị vệ rời đi cùng Chu Lâm.
Rẽ trái rẽ phải, chúng ta tới một con hẻm vắng vẻ, cuối hẻm là một am ni cô cổ kính.
Thấy am ni cô này, ta bỗng nhớ tới một chuyện kiếp trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi các đảng phái đánh nhau trong triều đình diễn ra rất gay gắt, có người tố giác Tề vương biến am ni cô thành một nhà chứa, cung cấp nơi hưởng lạc bí mật cho quan khách, người đến cũng chủ yếu là quan viên và quý tộc trong triều đình.
Chúng kéo người vào trong am ni cô, nếu người ta không chịu nổi cám dỗ, việc làm đen tối sẽ trở thành thóp để khống chế, cuối cùng trở thành phe cánh của mình.
"Chu huynh sao lại dẫn đệ đến thanh tu chi địa này?" Ta cố ý hỏi đầy tò mò.
Chu Lâm nói, "Bên trong có thứ hay, đi thôi".
"Thật không?" Ta hiếu kỳ tiến vào trong hai bước, lắc đầu,
"Không được không được, thánh địa thì ta không thể mặc bộ đồ bẩn thế này đi vào được, sợ sẽ đụng chạm đến thần linh".
"Không sao đâu".
"Không được, ta phải đi thay quần áo".
Dưới sự yêu cầu cứng rắn của ta, Chu Lâm đành phải cùng ta đến tiệm may gần đó, chọn một bộ quần áo giản dị.
Ngay lúc này, ta lập tức sai thị tùng về phủ mời phụ thân, bảo ông dẫn người đến đón ta.
"Vâng, thưa thế tử".
Thị tùng lập tức chạy đi.
Ta chậm chạp thay quần áo xong, đi ra khỏi tiệm may, vừa nói chuyện vừa đi cùng Chu Lâm đến am ni cô.
Vào đến am ni cô, quả nhiên có mấy cô ni cô cực kỳ xinh đẹp ra đón, giọng nhẹ nhàng,
"Chu công tử, Lương công tử, bên này mời".
Ta đi đại điện khấn thần để kéo dài thời gian.
Chu Lâm đành phải đợi ta.
Sau khi khấn thần xong, ta nói,
"Chu huynh, thứ thú vị mà huynh nói đâu rồi?"
Chu Lâm cười nói, "Đi theo ta".
Sau đó đưa ta vào một căn phòng yên tĩnh, bên trong đang đốt hương.
Ngồi trong đó uống một ngụm trà, không lâu sau, ta liền cảm thấy đầu mình choáng váng.
Chu Lâm lấy cớ ra ngoài, một cô gái ăn mặc hở hang đi vào, nháy mắt với ta.
"Công tử".
"Cút".
Thứ chó má Chu Lâm này, vậy mà lại to gan và đê tiện đến vậy, dám ra tay với thế tử Quốc công.
Cũng may ta là nữ nhi, căn bản không có cảm giác gì.
Khi người phụ nữ cởi hết quần áo trèo vào lòng ta, ta vội vàng đẩy cô ta ra rồi chạy ra ngoài.
Lúc này, vừa hay phụ thân dẫn người bước vào am ni cô.
"Thanh nhi", thấy bộ dạng bệ rạc của ta, phụ thân vô cùng kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ lấy ta.
"Phụ thân", ta nắm tay ông ấy,
"Bọn họ muốn hại con".
Phụ thân tức giận,
"Sao lại quá đáng như vậy!"