Bối Phận

Chương 10



Ta chăm chỉ học hành, nói năng lưu loát, viết ra những bài văn gấm hoa, danh tiếng đã vang khắp kinh thành, tất nhiên cũng có sự thúc đẩy của phụ thân.



Còn từng vào cung diện kiến quân vương và thái hậu.



Ta có kinh nghiệm kiếp trước, nên dù đối mặt với hoàng cung cũng ứng đáp trôi chảy, không hề nao núng, vì thế rất được hoàng thượng coi trọng.



Khiến ngày sau khi ta vào triều làm quan, chức vị sẽ tiến triển thuận lợi hơn.



Cuộc sống vừa khổ sở, vừa trọn vẹn, lại vừa vui vẻ.



Sở thích của ta không nhiều, nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Lương Ngọc Uyển là một trong những cách giúp ta giải tỏa căng thẳng.



Trước khi đến Quốc Tử Giám, ta tranh thủ đến Thính Vũ Hiên gặp Lương Ngọc Uyển.



cha mẹ đã cắt đứt chu cấp cho nàng ta, ngày ngày Lương Ngọc Uyển chỉ được ăn cháo loãng, rau dưa, mặc lại quần áo cũ, khổ không thể tả.



Đáng thương hơn là, ngày nào nàng ta cũng phải luyện tập cầm kỳ thi họa, luyện không tốt thì sẽ bị đánh.



Trải qua tra tấn bằng giấy, rồi lại bị đối xử tàn tệ như vậy, cuối cùng cũng khiến nàng ta phấn chấn nỗ lực, nhưng vẫn không qua được kỳ kiểm tra.



"Ngọc Uyển, còn nói mình không ngu si như lợn ấy à?"



Ta nói lại nguyên văn, lắc đầu thở dài,



"Đã một năm rồi, đánh đàn như thế này, đúng là buồn cười c/hế///tmất."



Lương Ngọc Uyển nghiến răng nghiến lợi:



"Đừng có đắc ý."



Ta thở dài nói:



"Ngươi không muốn vào cung làm phi sao? Ngay cả cầm kỳ thi họa cũng không học được, e rằng ngay cả vòng tuyển tú cũng không qua nổi đấy?"



Lương Ngọc Uyển đột nhiên luống cuống:



"Thật sao?"



Không phải thật đâu. Chỉ là dọa nàng ta thôi.



Ta nói: "Nếu ngươi luyện không tốt, không được vào cung, thì e là mọi tâm huyết đều đổ sông đổ bể hết đấy."



Lương Ngọc Uyển cuối cùng cũng sợ hãi, ước mơ cả đời nàng ta chính là được như ta, ăn ngon mặc đẹp, sống cuộc sống người trên người, đến tuổi thì vào cung tuyển tú, trở thành một trong bốn phi tần, từ đó nắm giữ quyền lực.



Nếu không được vào cung, thì mọi mộng tưởng đều tan thành bọt biển.



Nàng run giọng nói:



"Ta nhất định sẽ vào cung, ta muốn trở thành đức phi, sau này còn muốn làm hoàng hậu, thái hậu."



Thím ma ma bên cạnh nghe mà kinh hoàng hãi hùng.



Ta tủm tỉm nhìn nàng ta điên cuồng.



"Ma ma, bà nhất định phải truyền đạt hết những gì bà biết cho ta."



Lương Ngọc Uyển ra lệnh, lại nói với ta:



"Ngươi đừng đến đây nữa,Nếu thích xem trò cười của ta, thì chi bằng tự lo chuyện của mình đi, sắp vào Quốc Tử Giám rồi, mà học hành không tốt, lại còn bị người khác ức hiếp, thì đó mới thực sự là ngày không có ánh sáng mặt trời."



Ta không để ý đến:



"Đó là ngươi, ta làm gì giống ngươi, chả chịu học hành."



Lương Ngọc Uyển nổi trận lôi đình, tức đến nỗi mặt mày co giật:



"Ngươi quá cuồng vọng rồi, hẳn còn chưa nghe nói đến câu trẻ người chớ khinh già? Ai là người cười đến cuối vẫn chưa biết đâu."



Những lời này nghe quen nhỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ồ, kiếp trước, khi ta làm đức phi, từ chối lời nhờ vả vô lễ của hắn ta, thì hắn ta cũng đã nói câu này.



"Đúng thế, chúng ta xem xem ai là người cười đến cuối nhé."



Ta thỏa mãn rời khỏi Thính Vũ Hiên.



Sau đó, nghe nói Lương Ngọc Uyển đích thực đã chuyên cần phấn đấu, bắt đầu miệt mài khổ luyện cầm kỳ thi họa.



Để được vào cung làm phi tần, nàng ta cũng liều mạng lắm chứ.



Hai đời cộng lại cũng chưa thấy liều mạng như thế.



Đáng lẽ nên khen nàng ta cuối cùng cũng chịu chuyên cần học hành lên, nhưng khi nghĩ đến cảnh một người nam nhân như hắn ta lại cố gắng từng ấy chỉ để được làm phi tần, thật khiến người ta bật cười.



"Thật không đỡ được mà."



"Thật cái gì cơ."



Phụ thân hỏi.



Ta bưng chén trà che giấu đi:



"Thật là không có gì cả."



Mẫu thân cười tươi rói:



"Thanh ca nhi, đã vào Quốc Tử Giám rồi thì cứ mặc sức học, đừng để người khác ức h.i.ế.p con."



"Mẫu thân, cưng chiều con quá cũng giống như g.i.ế.c con vậy, đừng nói những lời như thế nữa ạ."



Ta buông chén trà xuống, có chút bất đắc dĩ, Lương Văn Thanh không bắt nạt người khác đã là may, ai dám bắt nạt hắn chứ?



Còn không phải chính vì sự dung túng vô độ của cha mẹ, mà kiếp trước mới nuôi ra được một đứa nam nhân cả diệt cả nhà sao.

 

10



Chớp mắt đã tới kỳ nhập học, ta từ quốc công phủ vào Quốc Tử Giám.



Quả nhiên toàn là những công tử vương hầu.



Ta hành sự khiêm tốn, không khoa trương.



"Ô, đây chính là thế tử tài giỏi của Ninh quốc công phủ sao?"



Một giọng nói truyền đến.



Ta quay đầu lại, thấy vị Tứ hoàng tử phản loạn ở tiền kiếp.



Vị hoàng tử này cùng một giuộc với Lương Văn Thanh, hôi hám tương hợp, bọn họ chơi với nhau rất hợp, trở thành bạn học.



Lý do Lương Văn Thanh thấy ở Quốc Tử Giám như sống trong địa ngục, chủ yếu là vì y và tứ hoàng tử luôn ngang ngược như nhau, đi khắp nơi gây hấn.



Nhưng Quốc Tử Giám còn có hoàng tử, thế tử khác, sao có thể để y tùy tiện hoành hành?



Cho nên Lương Văn Thanh thường xuyên bị người ta trừng trị cả sáng lẫn tối.



Ta cung kính hành lễ, "Tứ hoàng tử".



Cái gọi là chịu khổ của Lương Văn Thanh, phần lớn là tự y chuốc lấy.



Y thấy ta nghĩ cũng sẽ bị nhắm đến, đúng là buồn cười.



Ta không phải y, chỉ cần không đi theo bọn ăn hại gây chuyện, tự nhiên sẽ không gây thù oán.



Tứ hoàng tử muốn kết giao với ta, lần nào ta cũng hữu lễ nhã nhặn, giữ khoảng cách rồi tìm cớ rời đi.



Trên lớp học, ta cũng từng lượt gặp những vị hoàng tử khác, còn gặp một người vừa nằm trong dự đoán vừa nằm ngoài dự đoán - Chu Lâm.