"Sinh thêm đứa con thì cả đời nhàn nhã, thậm chí còn có thể làm Hoàng hậu, Hoàng thái hậu ha ha ha ha ha"
Mẫu thân sải bước đi vào, nghiêm giọng nói:
"Lương Ngọc Uyển, ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy?"
Lương Ngọc Uyển vẫn si mê ngắm mình trong gương
Người hầu bên cạnh sợ hãi nói:
"Phu nhân, tiểu thư tỉnh dậy đã thế này rồi."
Mẫu thân giật mình, nghi ngờ nhìn Lương Ngọc Uyển một lúc, rồi phân phó:
"Mau gọi đại phu."
Một lúc sau, đại phu phủi chạy vào Thính Vũ Hiên, Lương Ngọc Uyển cuối cùng cũng được kéo ra khỏi thế giới của mình, nhướng mày nói:
"Ta không sao."
Đại phu bắt mạch rồi gật đầu với mẫu thân.
Mẫu thân sa sầm mặt, tiến lên chất vấn Lương Ngọc Uyển:
"Đã không sao thì ta hỏi ngươi, hôm nay vì sao hại ca ngươi rơi xuống nước? Nói không được thì mau đi Từ đường quỳ gối!”
Lương Ngọc Uyển ngơ ngác: "Cái gì?"
Ta thấy biểu cảm của nàng ta thì cũng hiểu.
Thời gian trôi qua quá lâu, hắn, không, phải gọi là nàng ta, có lẽ không nhớ chuyện năm xưa nữa rồi.
Cũng đúng thôi, tiền kiếp nàng ta là thế tử phủ Quốc công, ngàn sủng vạn sủng, khi đó tỉnh dậy sau khi ngã xuống nước, vì sợ bị phạt nên đã cắn chặt răng rằng do ta đưa nàng ta ra ngoài.
Cho dù sau đó bị lật tẩy, cha ta cũng chỉ phạt nàng ta làm thêm bài tập mà thôi.
Sau khi mọi chuyện trôi qua, nàng ta đã sớm quên chuyện này rồi, càng không biết ta đã bị phạt thảm thế nào.
Thấy nàng ta không trả lời, mẫu thân càng tức giận:
"Vì sao lại hại ca ngươi."
"Ta, ta không hại ca ấy mà."
Lương Ngọc Uyển quay sang nhìn ta, ra lệnh:
"Này, ngươi biết sự thật, còn ngây ra đấy làm gì, mau nói giúp ta đi, đúng là từ xưa đến nay cũng chẳng biết gì, ngu ngốc."
Ta không nói chuyện, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nàng.
Lương Ngọc Uyển còn chưa hiểu ra tình hình, vẫn dùng thái độ trước kia đối xử với ta.
Thời thế thay đổi, bây giờ ta là đích tử phủ Quốc công, làm sao có thể để nàng ta quát nạt được chứ.
“Chát”
Mẫu thân tát Lương Ngọc Uyển một cái vào mặt.
Lương Ngọc Uyển bị đánh đến choáng váng, đưa tay lên ôm mặt:
"Mẫu thân"
Biểu cảm của nàng ta rõ ràng đang viết to hai chữ không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người mẫu thân luôn nhẹ nhàng, ân cần với nàng ta như vậy bây giờ lại đánh nàng ta.
"Ai bảo ngươi lớn tiếng nói với ca ngươi, hại ca ngươi bị thương, sao ngươi lại không coi trọng ca ngươi như vậy?"
Mẫu thân tức giận, lớn tiếng ra lệnh:
"Đưa nó vào Từ đường, trước mặt liệt tổ liệt tông quỳ đủ ba ngày."
Mắt Lương Ngọc Uyển mở to vì kinh ngạc:
"Mẫu thân, con nhớ ra rồi, là ca ấy sai con làm, là ca ấy tự muốn đi xuống hồ."
"Thật không?"
"Người hầu trong phủ có thể chứng minh, nếu mẫu thân hỏi thì sẽ biết ngay."
"Được, ta sẽ hỏi."
Mẫu thân lập tức gọi người hầu và v.ú nuôi vào, sau khi hỏi han một phen thì xác nhận sự thật đúng như Lương Ngọc Uyển nói.
Lương Ngọc Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà ngay sau đó, mẫu thân vẫn lạnh lùng nói:
"Cho dù vậy thì cũng là lỗi của ngươi."
Lương Ngọc Uyển ngơ ngác: "Tại, tại sao?"
Mẫu thân nói: "Ca ngươi muốn đi xuống hồ, ngươi biết rõ là nguy hiểm mà không ngăn cản? Ca ngươi là nam đinh duy nhất của phủ Quốc công chúng ta, ngươi là muội muội, có trách nhiệm bảo vệ ca ngươi."
Nói xong, mẫu thân ra lệnh cho v.ú nuôi kéo nàng ta vào Từ đường.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lương Ngọc Uyển, ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Ca ca à ca ca, ngươi tưởng rằng làm tiểu thư nhà quý tộc dễ lắm sao.
3
Buổi tối, ta đến từ đường thăm Lương Ngọc Uyển, cười cười hỏi:
"Ca ca, làm nữ nhi có sung sướng không?"
Lương Ngọc Uyển trừng mắt với ta, cứng miệng nói:
"Đương nhiên là sung sướng rồi. Chỉ quỳ lạy thôi mà, lại chẳng mất miếng thịt nào."
Rồi lại châm chọc ta:
"Ngươi có biết nam tử khổ cực thế nào không, sáng sớm phải thức dậy đi học, tiếp xúc xã giao, lớn lên thì phải vất vả gian nan vì cả gia tộc, ta muốn gì cũng đều phải tự mình tranh đoạt."
"Còn ngươi thì sao, ở dưới sự bọc che bảo vệ của gia tộc, trực tiếp vào cung làm phi tử, chỉ dựa vào dung nhan trời sinh cũng có thể được sủng ái. Nếu không phải ta vất vả bên ngoài, làm cho gia tộc trở nên mạnh mẽ, thì ngươi cũng không thể trở thành tứ phi đứng đầu."
"Việc duy nhất ngươi làm là dang rộng hai chân ra và kêu lên vài tiếng, lấy lòng bệ hạ."
"Tiếp theo chỉ cần dễ dàng mang thai một đứa con là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Những chuyện khác, ngươi có quan tâm đến không."
"Kể cả khi ta đã giúp ngươi như vậy, nhưng khi ta cầu xin ngươi, ngươi lại thoái thác đủ kiểu, quả thực là qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn"
Nghe nàng ta thao thao bất tuyệt la mắng ta, ta không hề tức giận cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ngươi nghĩ như vậy thì cứ nghĩ tiếp đi."
Lương Ngọc Uyển cảnh cáo: