Bối Phận

Chương 3



"Ta biết ngươi hận ta, trách ta mưu phản và làm hại ngươi. Nhưng kiếp trước ngươi cũng đã thấy kết cục rồi, chúng ta cùng là huynh muội, ngươi chết, ta cũng chết. Đời này chúng ta hãy hợp tác, ngươi cản đường ta thì chẳng có lợi gì đâu, hiểu chứ"



Ta cười cười: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không cản đường ngươi"



Ra khỏi từ đường, ta thấy cha mẹ mặt mày nặng nề đi tới.



Lương Ngọc Uyển hôm nay vô lễ với ta, phụ thân rất tức giận, chắc là cho Lương Ngọc Uyển một trận no nê đây.



Lắc đầu, ta lặng lẽ hòa mình vào hoàng hôn.



Có những người, sống trong nhung lụa, hưởng thụ quyền lợi, nhưng lại chẳng hề để tâm.



Bởi vì họ cảm thấy việc hưởng thụ tất cả mọi thứ là điều đương nhiên.



Kiếp trước ta làm Đức phi, Lương Văn Thanh khi gặp ta đều phải quỳ lạy, trong lòng cực kì khó chịu.



Hắn ta thấy mình vất vả bên ngoài, còn ta nhờ hắn mà thăng vị, sống rất nhàn nhã.



Thực ra, tranh giành trong cung chẳng thua gì ở triều đỉnh.



Ta là phi tử không được tham gia triều chính, phải vì gia tộc mà tận tâm tận lực, nhưng hắn lại cho rằng ta chẳng đóng góp gì.



Nếu không phải nhiều lần ta giúp đỡ, bằng hắn chí lớn nhưng tài mọn, dáng vẻ ngu như lợn, sớm không biết c/hế///tbao nhiêu lần.



Rõ ràng có thể giữ vững gia tộc, nhưng hắn lại phải "làm ra đại sự", tranh đoạt khai quốc, không quan tâm đến sự cản ngăn của ta, chọn một tên ngốc chậm chạp cùng mưu phản, cuối cùng làm cho gia tộc bị tru di, ta cũng bị đầu độc chết.



Nhưng hắn lại không thấy mình có lỗi.



Ngược lại, còn trách bản thân khổ cực khó nhọc mà chẳng được gì, khổ công dã tràng, làm nam tử quá gian nan, cái gì cũng phải tự mình tranh giành, còn không bằng làm nữ nhân cho khỏe, có thể hưởng thụ một cách nhàn nhã.



Sau đó ta được tái sinh lần nữa.



Hắn cướp thân xác của ta trước, tưởng như có thể thuận lợi vào cung làm Đứ.c phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý.



hà ha.



Vậy thì theo như ý nguyện của hắn vậy.



Chỉ là, đã làm nữ nhân thì phải gánh chịu hết thảy những gì mà nữ nhân phải chịu.



Thế gian này, cho dù là khuê nữ thế gia, tài năng xuất chúng, cũng không thể sống theo ý mình.



Đa số thời gian, ngay cả bản thân cũng không thể làm chủ.



Hắn tưởng ta muốn vào cung kết hôn với một lão già, làm phi tử lắm sao?

 

4



Đúng như dự đoán, sau khi phụ thân đi từ Từ Đường về thì hình phạt của Lương Ngọc Uyển tăng từ ba ngày quỳ phạt lên thành bảy ngày.



Bởi lẽ, nàng vô lễ với ta, trong mắt cha mẹ ta cái đó chính là tội khi quân phạm thượng, không có phép tắc gì.



Ngày hôm sau, ta lại đến Từ Đường xem trò hề của nàng.



Lương Ngọc Uyển tức đến muốn c/hế///t



“Tại sao vì ta vô lễ với người mà phụ thân lại tăng thêm bốn ngày quỳ của ta chứ? Lúc đó ta nóng vội, lời nói không hay mà thôi, có gì to tát đâu cơ chứ.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy nàng ta tức tối không thôi, ta nhàn nhã nói



“Bởi vì ta là nam, còn ngươi là nữ.”



Lương Ngọc Uyển mở to mắt kinh ngạc



“Gì cơ?”



Ta chậm rãi nói



“Từ trước đến giờ ngươi là đích tử của Quốc Công phủ, tùy ý chửi bới sẽ được coi là có khí khái nam tử, không câu nệ tiểu tiết. Còn nếu nữ tử tùy tiện chửi bới nam tử, thì hẳn là không hiểu phép tắc lễ nghĩa rồi. Hơn nữa ta lại là đích tử, ngươi vô lễ với ta, thì chính là tội khi quân phạm thượng.”



“......”



Lương Ngọc Uyển như không thể chấp nhận lý do này



“Chỉ đơn giản vậy thôi ư?”



Ta nói



“Từ xưa đến giờ vẫn luôn như vậy, thế nào, ngươi hối hận khi làm nữ nhi rồi à?”



Lương Ngọc Uyển rất tự trọng, ngẩng đầu lên nói



“Con đường do ta chọn, làm sao ta có thể hối hận được.”



Nàng lại chế giễu ta



“Trong mắt ngươi, có phải quỳ gối, bị chửi rủa, chính là chuyện đau khổ lắm lắm rồi không? Người tương ta làm nam tử, thì cũng không cần quỳ, không cần bị chửi rủa có đúng không? “



“Kiếp trước ở bên ngoài ta chịu khổ nhiều hơn chuyện quỳ gối, bị chửi mắng rất nhiều. Nếu có thể như ngươi, vô lo vô nghĩ hưởng thụ vinh hoa phú quý, thì quỳ gối, bị mắng vài câu thì có là gì đâu.”



Ta cười cười “Được rồi, ngươi có thể nghĩ như thế là tốt nhất.”



Nhìn dáng vẻ từng bước niềm tin của nàng ta sụp đổ, chính là niềm vui của ta.



Ra khỏi Từ Đường, ta theo yêu cầu đi đọc sách ở Tộc Học.



Kiếp trước của ta, chỉ có thể cùng các tỷ muội trong tộc học một chút nữ tắc, nữ công, nữ dung, thơ từ ca phú dưới sự hướng dẫn của nữ sư phụ.



Nguyên tắc trọng tâm là phải an phận, hầu hạ tốt cho nam nhân, không được làm chuyện thừa thãi.



Trong mắt nam nhân, chúng ta hành xử như thế là chưa đủ tư cách.



Nhưng thật ra, ta cũng hướng về danh sơn đại xuyên, muốn du ngoạn bốn bể, làm nên một phen sự nghiệp.



Đáng tiếc, là một nữ nhi, lại bị trói buộc trong tầng tầng lớp lớp giáo điều, gần như không thể làm được.



Cho dù có kinh tài tuyệt diễm, cũng bị những quy củ bóp chết, nhốt mình trong hậu viện thâm cung.



Hiện giờ ta đã là nam tử, muốn làm nên một phen sự nghiệp thì dễ dàng hơn nhiều.



“Thiếu gia.”



Vừa bước vào Tộc Học, liền có rất nhiều người vây quanh hỏi thăm.



Ta có thân phận tôn quý nhất trong đám tử đệ này, những kẻ trước đây ngạo mạn khinh người, giờ không thể không hạ mình trước mặt ta.



“Thiếu gia, chúng ta điểm danh xong thì đi chơi nhé.”