Hoàng quyền thế đạo, muốn tiến hành chính sách thì lấy lòng hoàng đế là việc vô cùng quan trọng.
“Văn Thanh, ngươi đang luyện Sấu kim thể à”
Sư phụ thấy ta cắm cúi viết chữ, cau mày hỏi:
“Chữ đẹp như thế này luyện cũng phí thời gian, chi bằng đọc thêm sách, học thêm kiến thức đi”.
“Đa tạ sư phụ đã chỉ bảo”,
Ta đứng dậy, cung kính hành lễ:
“Sư phụ nói đúng, chữ viết chỉ là phương tiện, quan trọng nhất là nội dung, tư tưởng. Chỉ là học trò thích kiểu chữ này, lúc rảnh rỗi luyện tập chứ không ảnh hưởng đến việc học ạ”.
Sư phụ gật đầu, mỉm cười rồi đi mất.
Quốc công phủ mời hẳn danh sư nho gia tài giỏi về dạy, trình độ rất cao.
Ông ta vô cùng hài lòng với thái độ của ta, thấy ta học hành chăm chỉ liền mở lớp riêng kèm cho ta, chỉ bảo thêm về việc triều chính.
Ta có thành tích gì sẽ chủ động trao đổi với cha mẹ, để họ biết tiến bộ của mình.
Họ cũng ngày càng tin tưởng ta hơn.
Hàng ngày, ta đều phải đến phòng của các bậc trưởng bối vấn an, lễ nghĩa đầy đủ.
Một hôm, ta đang ở trong phòng của mẫu thân mình vấn an, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chạy thình thịch, tiếp theo là tiếng quát:
“Tránh ra”,
Lương Ngọc Uyển từ bên ngoài xông vào, ấm ức gọi: “Mẫu thân”
Mẫu thân ta cau mày:
“Vô lễ, đi lại chẳng có quy củ, đức nữ của con đâu”
Lương Ngọc Uyển đứng trước mặt bà, mắt đỏ hoe nói:
“Mẫu thân, đám người hầu độc ác ăn h.i.ế.p con”
Nàng ta vừa khỏi bệnh thì vội vã chạy đi mách lẻo.
Ma ma đi theo sau quỳ xuống hoảng sợ: “ phu nhân, nô tỳ không dám”
Dù sao cũng là con mình, mẫu thân nào mà chẳng bênh con, dù bà đây đây có nuông chiều nô tỳ thì tuyệt đối không thể ngồi yên để chúng leo lên đầu, liền nghiêm mặt hỏi:
“Nó ức h.i.ế.p con như thế nào? Nói ra để mẫu thân làm chủ cho”
“Cảm ơn mẫu thân”.
Lương Ngọc Uyển mừng rỡ, vội kể những chuyện Ma ma làm ở Từ đường, càng nói càng ấm ức:
“Mẫu thân ạ, mẫu thân đuổi con hầu này đi đi”
“Càn quấy”
Mẫu thân ta tức giận hất nàng ta ra:
“Những chuyện này là ta sai nó làm, con quỳ hối lỗi, vốn là để sám hối bản thân, giờ lại không chịu hối cải. Từ hôm nay cấm túc tại Thính Vũ Hiên mà chép sách Nữ đức, nhận thức ra sai lầm rồi hãy nói tiếp”
Lương Ngọc Uyển đứng như trời trồng.
Nàng ta không hiểu, kiếp trước chỉ cần chịu ít ấm ức thì mẫu thân nàng ta sẽ lập tức ra tay giúp nàng ta, giờ đây đổi thân phận khác, rồi lại nhận được sự đối xử khác hẳn.
“Mẫu thân” Lương Ngọc Uyển không cam tâm gọi.
Mẫu thân ta không thèm trả lời, quay sang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đầy vẻ thương yêu:
“Đúng là nữ nhân không bằng nam nhân hiểu chuyện, nam nhân cho dù lúc nhỏ có nghịch ngợm đến mấy nhưng lớn lên thì vẫn đáng tin. Con gái thì ngu ngốc lắm, ngay cả quy củ cũng không học cho đàng hoàng. Hai huynh muội các con là ví dụ điển hình đấy”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghe thấy câu đó mà thấy rất mất hứng.
Ta bình tĩnh rút tay về, lãnh đạm:
“Mẫu thân, hiểu chuyện hay không hiểu chuyện là do tính tình và giáo dưỡng chứ chẳng liên quan gì đến trai hay gái. Mẫu thân đừng nói vậy, sẽ làm các muội muội buồn đấy”
Mẫu thân ta sững lại, rồi cười nói:
“Thanh nhi hiểu chuyện thật, sau này mẫu thân sẽ không nói như vậy nữa”
Bây giờ Lương Ngọc Uyển thành nữ nhân, vội vã nói:
“Ca ca nói đúng, nam nữ đều như nhau, con cũng rất thông minh”.
Mẫu thân ta lập tức biến sắc:
“Là nữ nhân mà lại õng ẹo, gây chuyện, không chịu hối lỗi thì mau cút xuống”.
Lương Ngọc Uyển trợn mắt há mồm.
Sự đối xử khác biệt này cũng là quá rõ ràng.
6
Ra khỏi việc của mẫu thân, Lương Ngọc Uyển tức tối vô cùng, chỉ trích ta:
"Giờ thì ngươi thấy đắc ý lắm đúng chứ?"
Ta liếc nàng ta một cái:
"Đúng là đắc ý thật."
"Ngươi"
Lương Ngọc Uyển giận đến mặt đỏ bừng, chỉ tay vào ta.
Ta thỏa mãn nhìn cảnh nàng ta nổi giận nhưng không làm gì được ta, liền hỏi:
"Hối hận vì đã chọn nhập vào thân xác ta phải không?"
Lương Ngọc Uyển thu tay về, khẽ hừ một tiếng:
"Thôi, so với sự giàu sang sau này thì chút khổ này là gì. Ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, sau này khi đi học bị đám đông xa lánh, thi cử không tốt, ngươi mới thực sự đau khổ."
Nói xong, nàng ta vội vàng bỏ đi.
Ta lắc đầu, lười chẳng muốn để ý đến nàng ta nữa, tiếp tục đến tộc học theo học.
Nơi học đường, nhờ kinh nghiệm của kiếp trước ta có thể hào hứng thảo luận với phu tử, khiến thầy ngạc nhiên không thôi.
Thầy cho rằng ta là thần đồng, liền giới thiệu ta với các nhà Nho học uyên bác khác.
Trong thế gian này, đệ tử được Nho gia chỉ điểm sẽ có địa vị cao hơn người thường, tương lai bước vào triều đình, thăng quan tiến chức cũng nhanh hơn.
Phụ thân ta cũng rất vui mừng, thấy ta đúng là có chí hướng nên cố gắng đưa ta dự yến tiệc, ra mắt các bậc quý nhân.
Ta còn nhỏ đã bắt đầu gây dựng mối quan hệ, lại có cha mẹ và tộc nhân nâng đỡ, mọi chuyện diễn ra đều rất dễ dàng.
Còn ở kiếp trước, ta bị nhốt trong hậu cung, ngay cả khi ra khỏi cửa cũng phải báo cáo, gặp người phải tránh, nếu không sẽ bị coi là phẩm hạnh không tốt, ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân.
Sau khi nhập cung ta mới bắt đầu nỗ lực gây dựng mối quan hệ của riêng mình, gian nan vô cùng.
Sự phân biệt nam nữ giống như một vực thẳm.
Trong một lần yến tiệc, ta đi ra ngoài đi dạo, bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người quen thuộc ở góc hành lang.
Mặc dù khi đó ta còn nhỏ, ta vẫn nhận ra ngay, đó là bạn của ta kiếp trước - Liễu Dung.
"Liễu cô nương."