Bối Phận

Chương 4



Vài tiểu tử tiến lại cười hề hề nói.



Ta liếc mắt nhìn, mấy đứa tử đệ cùng tộc này, kiếp trước chính là lũ rượu chè ăn nhậu, vô dụng.



Do đó lãnh đạm nói “Sau này ta muốn nghiêm túc học tập, không đi chơi nữa.”



Vài tiểu tử nhìn nhau không hiểu ra sao.



Ta không thèm để ý đến bọn họ, ngồi xuống trước án thư, dọn dẹp đống sách vở lộn xộn.



Phát hiện có hai quyển sách minh họa linh tinh, ta trực tiếp xé nát vứt đi.



Cảnh này bị phu tử đi vào trông thấy, ông ta vui mừng gật đầu.



Khi phu tử giảng bài, ta nghiêm túc lắng nghe.



Đời này ta muốn làm nên hai chuyện.



Thứ nhất, mong muốn nữ tử có thể nhập học như nam tử.



Thật ra, ta càng hy vọng nữ tử không bị nhốt trong hậu viện, có thể ra ngoài kinh doanh, làm quan vân vân, nhưng dựa vào điều kiện hiện tại, sợ rằng nguyện vọng này giống như lâu đài trên không, không thể nào thực hiện được.



Chỉ có thể lùi một bước, trước tiên cho nữ tử học chữ, hiểu lý lẽ, nhận thức thế giới.



Đợi khi tầm mắt rộng mở, kiến thức được nâng cao, số người thức tỉnh ngày một nhiều, thì sức mạnh cải cách sẽ càng lớn.



Cuối cùng, thế giới sẽ trở thành dáng vẻ như ta tưởng tượng.



Thứ hai, ta muốn cứu giúp người tỷ muội tốt kiếp trước của ta là Liễu Dung.



Nàng từng là một nữ tử thông minh, cuối cùng lại gả cho một người chẳng ra gì, rất sớm đã u uất mà chết.



Đây là nỗi tiếc nuối cả đời của ta.



Muốn thực hiện được hai chuyện này, ta nhất định phải leo lên một vị trí rất cao, mới có năng lực đưa ra những quyết sách có thể ảnh hưởng tới toàn bộ triều đình.



Đã có mục tiêu, ta học tập vô cùng chăm chỉ, dậy sớm hơn cả gà, học khuya hơn cả chó.



Phụ thân rất vui mừng trước sự thay đổi chăm chỉ hăng say học tập của ta.



Tổ mẫu và mẫu thân xót ta, khuyên ta đừng quá khổ cực



“Chúng ta Quốc công phủ vốn đã vẻ vang rồi, Thanh ca dù không học hành gì, sau này cũng có thể kế thừa tước vị, sống trong phú quý cả đời. Nếu không cẩn thận hỏng mất thân thể, thì chẳng đáng đâu.”



Ta cung kính hành lễ



“Tổ mẫu, mẫu thân, con thân là đích tôn, mang trên mình trọng trách. Nếu chỉ ham hưởng lạc, thì cả một gia tộc lớn như vậy cũng sẽ bại vào tay con. Con nhất định sẽ chú ý đến sức khỏe, tuyệt đối không làm bản thân khó xử, xin Tổ mẫu, mẫu thân yên tâm.”



Câu nói này khiến Tổ mẫu, mẫu thân vô cùng cảm động.



Tổ mẫu ôm ta nói ” Thanh ca nhi đã lớn rồi ”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ thở dài, kiếp trước Tổ mẫu cha mẹ không bạc đãi ta, nhưng sự thiên vị này lại khiến người ta đau lòng.



Bọn họ đối với Lương Văn Thanh, mới thật sự là dốc hết tâm huyết.



Trong thời gian ta còn đang miệt mài đèn sách, Lương Ngọc Uyển ở lại trong Từ đường đã không chịu được nữa, đập cửa lớn tiếng khóc lóc, yêu cầu người thả nàng ra.



5.



Một hôm, ta tan học về phủ, tình cờ đi ngang qua Từ đường, nghe thấy Lương Ngọc Uyển bên trong Từ đường gào thét:



“Có ai không? Thả ta ra, mau thả ta ra”



Ta bảo người hầu mở cửa Từ đường, bước vào nói:



“Ngọc Uyển, làm loạn thế này mất hết nữ đức, nếu để cha mẹ biết, hình phạt của muội sẽ thêm nặng đấy”.



Lương Ngọc Uyển cả người nhếch nhác:



“Ta không muốn ăn màn thầu nữa, trên thân bẩn thỉu, buồn nôn c/hế///tta. Ta muốn tắm rửa, nơi tệ hại này cái gì cũng không có, ta không muốn ở đây dù chỉ một ngày ”



Ta bật cười: “Ngọc Uyển, lần trước chẳng phải muội nói quỳ một chút, mắng một chút chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Thế mà không chịu đựng nổi à”



Lương Ngọc Uyển cắn chặt môi: “Cách quỳ này khác với cách quỳ ta từng trải, họ ngược đãi ta, ta phải nói với mẫu thân”



Ma ma bên cạnh giật mình, hốt hoảng nhìn ta.



Ta cười: “Người hầu canh giữ không ngược đãi muội, những lời muội nói mẫu thân sẽ không tin đâu”.



Kiếp trước hắn là công tử cao quý, cho dù bị phạt quỳ, vẫn có người lén lén lút lút tỏ ra thân thiện, cho hắn ăn ngon, uống tốt, thậm chí còn giấu sách vở đồ chơi để hắn chơi.



Chính vì thế mà hắn thấy quỳ Từ đường chẳng là gì cả.



“Không, họ cố ý đối xử tệ với ta, chỉ cho ta ăn màn thầu, nếu ta không quỳ tử tế thì đánh vào lòng bàn tay. Lũ nô tì phản chủ này, tại sao mẫu thân không phạt chúng”



Lương Ngọc Uyển tức tối nói.



“Muội muốn nghĩ thế sao thì cứ nghĩ thế đi”.



Chuyện không liên quan đến mình, ta liền rời đi.



Lương Ngọc Uyển quỳ gối suốt bảy ngày, quỳ xong người đều ỉu xìu, ốm liệt giường một trận.



Ta thì vẫn chăm chỉ đọc sách viết chữ.



Đặc biệt là việc luyện chữ, ta bỏ rất nhiều công sức.



Kiếp trước là cung phi, ta hiểu rõ sở thích riêng tư của hoàng đế.



Ông ta cực kỳ thích thư pháp, đặc biệt thích chữ Sấu kim thể, xem tấu chương chỉ chú ý đến chữ viết đẹp, ngôn từ giản lược.



Nếu chữ viết xấu, dù văn chương bay bổng đến mấy có khi ông ta cũng chẳng để mắt tới.



Nếu chữ viết đẹp, dù lời nói sáo rỗng, ông ta cũng sẽ khen ngợi.