Lương Ngọc Uyển cười lạnh
"Hừ, so với nỗi đau bị lăng trì đến chết, cả đời trước vất vả lo tính toán mà cuối cùng chẳng được gì, thì việc biến thành nữ nhân, lấy lòng nam nhân, để có được vinh hoa phú quý và quyền lực tối cao, quả là quá hời!
Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, chút tủi nhục này là đáng gì. Đừng nói là ta, ngay cả ngươi, một nữ nhân mà còn cưới một người nữ nhân khác làm vợ, chẳng lẽ không thấy tức giận sao?"
"Xin lỗi nhé, cả đời này ta sẽ không thành thân đâu. Dù sao thì, giấc mộng của ta không cần dùng hôn nhân để đạt được, ta sẽ tự mình gây dựng ra thiên hạ này."
Ta nói. Lương Ngọc Uyển lập tức cười khẩy
"Ha ha ha, ngay cả kiếp trước ta còn không thể gây dựng được sự nghiệp, chẳng lẽ ngươi có thể gây dựng ra được cái gì? Sợ rằng sẽ c/hế///tcòn thảm hơn ta. Ta cảnh cáo ngươi,tuyệt đối đừng đi tạo phản mà liên lụy đến ta, hại người hại mình."
Ồ, thì ra hắn biết tạo phản sẽ liên lụy đến người nhà.
Sao lại không hề có chút áy náy với ta nhỉ?
"Có thể nghĩ như vậy, xin hãy tiếp tục duy trì.”
Ta nhoẻn miệng nói cho hắn một tin vui
"Đúng rồi, phụ thân đã hạ lệnh, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ bị cấm túc ở Thính Vũ Hiên, học đàn, cờ, thư họa, cho đến khi nào thi đạt mới được ra khỏi viện."
"Đáng ghét."
Lương Ngọc Uyển đập giường một cái thật mạnh, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của ta, lại cứng giọng nói
"Hừ, cũng chỉ là học mấy thứ đàn, cờ, thư họa vô dụng thôi, chỉ có kẻ ngu si đần độn như ngươi mới phải học mấy năm trời mới có tí tiến triển. So với Tứ thư Ngũ kinh, Quân tử Lục nghệ, thì mấy thứ này chẳng qua chỉ là trò vặt vãnh, ta học một cái là biết ngay, không sớm thì muộn cũng có thể ra khỏi Thính Vũ Hiên. Ngược lại, ngươi sau này thế nào cũng phải vào Quốc Tử Giám, ở đó có mấy vị hoàng tử, bọn họ đều không ưa ngươi, chắc chắn sẽ chỉnh ngươi cho ra trò, ngươi chuẩn bị ăn đòn đi."
Nói đến đó, hắn lại tự nhiên cười lớn ha hả.
Có vẻ như việc tưởng tượng ra cảnh tượng ta xui xẻo sẽ khiến hắn thấy thoải mái hơn một chút.
"Cám ơn lời nhắc nhở."
Ta nhàn nhạt nói
"Ta sẽ cẩn thận. Nhưng mà, trước khi ta xui xẻo, thì có lẽ ngươi sẽ xui xẻo trước ta rồi."
Lương Ngọc Uyển nghi hoặc nhìn ta.
"Đàn, cờ, thư họa không dễ học như ngươi tưởng tượng đâu. Hơn nữa, trong thời gian ngươi bị cấm túc, phụ thân đã nói rồi, mọi chế độ chi tiêu, tất cả đều phải hạ xuống mức thấp nhất."
"Cái gì?"
Cuối cùng Lương Ngọc Uyển cũng biến sắc, giãy giụa đứng dậy
"Bọn họ không thể đối xử với ta như vậy được."
Ta cười nhẹ rồi đi ra.
Lúc ra cửa, ta đụng phải hai ma ma nghiêm khắc.
Hai ma ma này, ta rất quen thuộc, kiếp trước ta đã được học dưới tay hai người bọn họ, và phải chịu khổ không ít.
Lương Ngọc Uyển tưởng tượng rằng ta sống vô cùng thoải mái, ngày nào cũng vui chơi, học đàn, cờ, thư họa rất nhàn nhã.
Vậy thì cứ để hắn nếm trải một phen cuộc sống nhàn nhã của các tiểu thư quý tộc đi.
9.
Ra khỏi Thính Vũ Hiên, ta đến phòng mẫu thân để bẩm báo.
"Ngọc Uyển thế nào rồi?"
"Thưa mẫu thân, hiện tại xem ra vẫn ổn ạ."
Mẫu thân thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bà bị bóp cổ nên kinh sợ, tức giận không nguôi, nhưng Lương Ngọc Uyển dù sao cũng là con gái ruột của bà.
Vì danh tiếng, bà nghiêm cấm không cho nói ra ngoài, không cho bất kỳ ai bàn tán đến chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của quốc công phủ và Lương Ngọc Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thấy bà làm như vậy, ta khẽ thở dài.
Vì lợi ích, mẫu thân sẽ che chắn cho con gái, bởi vì tiếng xấu của con gái sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng quốc công phủ, cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân.
Con gái là công cụ để liên hôn, là bàn đạp cho nam nhân, còn tác dụng thì mới che chắn.
Cũng chỉ đến thế thôi.
Nàng Lương Ngọc Uyển trong Thính Vũ Hiên sẽ sống một cuộc sống khốn khổ như thế nào, thì không phải nằm trong phạm vi lưu tâm của bà ta nữa.
Qua một thời gian, ta lại đến Thính Vũ Hiên, vừa bước vào đã phát hiện Lương Ngọc Uyển đang luyện đàn trong sân.
Mười ngón tay đầy vết đỏ và sưng tấy, chi chít đầy vết thương, trông rất đau đớn.
Nhưng dù có vậy, cũng không ai thương tiếc.
Một khi gảy đàn sai, ma ma sẽ dùng roi nhỏ đánh vào lưng của nàng ta,
"Đại tiểu thư, đàn sai rồi đấy."
Cây roi nhỏ này trông có vẻ vô hại, nhưng đánh vào người thì vô cùng đau đớn, lại không để lại thương tích trên thân thể.
"Đau quá! Đừng đánh nữa, ta đang học chăm chỉ đây mà."
Lương Ngọc Uyển vừa khóc vừa luyện đàn.
Thấy bộ dạng thê thảm của nàng ta, lòng ta vô cùng hả hê, bước đến làm bộ ngạc nhiên:
"Ngọc Uyển, chuyện luyện đàn đơn giản thế này mà ngươi cũng làm không tốt sao?"
Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, đôi môi cắn chặt.
Ma ma cau mày nói:
"Thiếu gia, luyện đàn không phải chuyện đơn giản đâu."
Ta nhìn Lương Ngọc Uyển, mỉm cười nói:
"Là chính Ngọc Uyển đã nói rồi mà, cầm kỳ thi họa, chỉ cần tùy tiện dành chút thời gian là có thể học giỏi, người nào không học được thì đều là đồ ngu si cả."
Ma ma nhìn về phía Lương Ngọc Uyển.
Lương Ngọc Uyển mặt mày vô cùng khó coi.
Ta quan sát nàng ta một lúc, rồi nói:
"Xem ra, Ngọc Uyển chính là kẻ ngu si mà chính nàng đã nói thì phải?"
"Ta không ngu."
Lương Ngọc Uyển nhịn không được nữa, phản bác lại.
Ta tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Vậy tại sao ngay cả đàn cũng không luyện nổi? Các người ấy, phải tự mình hiểu lấy chứ, ngu dốt thì cứ nhận là ngu dốt, sợ nhất là ngu dốt mà không biết mình ngu."
"Ngươi... "
Lương Ngọc Uyển tức đến mức ngũ quan trên mặt méo mó,
"Yên tâm nhé, ta sẽ nhanh chóng học xong cầm kỳ thi họa, rồi bước ra khỏi Thính Vũ Hiên."
"Ừm, ta chờ đấy."
Ta cười rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng một năm sau, ta đã tròn mười bốn tuổi, đến lúc vào Quốc Tử Giám học rồi.