Trong nửa tháng này, anh ta đã dọn đến ở hẳn nhà Lâm Hiểu Niên, còn liên tục đăng bài công khai trên mạng xã hội.
Có lẽ là cảm nhận được sự “tuyệt vời” của căn hộ 200 mét vuông ở bến Thượng Hải, nên khinh thường căn hộ nhỏ 80 mét của tôi, cuối cùng, anh ta cũng đồng ý ra đi tay trắng, chỉ cầu tôi nhanh chóng ly hôn.
Nhìn bản thỏa thuận ly hôn hoàn toàn có lợi cho mình, tôi cuối cùng cũng đặt bút ký tên.
Triệu Yến thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao lương anh ta cũng không tệ, hơn nữa bây giờ Lâm Hiểu Niên đã có thai, chắc chắn sẽ lấy anh ta.
Đến lúc đó, anh ta sẽ sống trong căn hộ rộng 200 mét vuông ở bến Thượng Hải, có cô vợ nhỏ ngọt ngào lúc nào cũng bám lấy, vài tháng sau còn được làm bố.
Đúng là kẻ chiến thắng trong cuộc đời.
Thậm chí còn cao ngạo nhắn tin cho tôi, nói rằng nếu sau này tôi cần giúp đỡ, có thể tìm anh ta.
Lâm Hiểu Niên cũng nhắn tới:
【Bà già, bà thua rồi.】
Chậc chậc chậc, hai kẻ thần kinh.
Tôi nhìn những tấm ảnh ghi lại thông tin vào khách sạn của Lâm Hiểu Niên, không nhịn được mà chậc lưỡi.
Trong số đó, không chỉ có Triệu Yến.
Bận rộn ghê nhỉ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Một tay chơi sa cơ kết hợp với một con rùa xanh bị cắm sừng, đúng là tuyệt phối.
17
Ra khỏi cục dân chính, tôi chỉ cảm thấy không khí cũng trở nên trong lành hơn hẳn.
Lâm Hiểu Niên thì đang đứng đợi ở cửa.
Vừa thấy Triệu Yến, cô ta lập tức vui vẻ ôm lấy cánh tay anh ta.
Lúc này, bụng cô ta đã hơi nhô lên, khuôn mặt cũng đầy đặn hơn, trông tròn trịa hơn trước.
Triệu Yến cúi xuống đỡ lấy cô ta, cẩn thận từng li từng tí.
“Chậm thôi, đừng chạy.”
Lâm Hiểu Niên đắc ý liếc nhìn tôi một cái, làm nũng:
“Ôi chao, vợ cũ của anh vẫn còn ở đây kìa.”
Động tác của Triệu Yến hơi khựng lại.
Nhưng tôi chẳng buồn để ý, chuẩn bị rời đi.
Hành động đó khiến Lâm Hiểu Niên càng thêm đắc ý.
Cô ta tưởng tôi đang giả vờ, nên liền vui vẻ kéo Triệu Yến đi đăng ký kết hôn.
Nhìn hai người họ chính thức cầm giấy chứng nhận kết hôn, tôi cũng thấy sảng khoái, quay lưng xóa sạch mọi liên lạc với bọn họ, sau đó bán luôn căn nhà cũ.
Dù gì căn nhà đó cũng từng sống với Triệu Yến bao năm, thật sự quá ghê tởm.
May mà tôi mua nhà sớm, bán đi còn lãi được mấy trăm nghìn.
Căn hộ mới được trang trí theo đúng sở thích của tôi, vị trí cũng đẹp hơn.
Sau khi nhảy việc, lương của tôi cũng tăng gấp đôi.
Xem ra ly hôn thật đúng đắn, Triệu Yến chẳng những không “vượng phu” mà còn giúp tôi thăng hoa hơn.
Thế là cứ như vậy, thời gian trôi vèo qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Mãi đến khi lướt Douyin thấy được video tiệc mừng 100 ngày của con Lâm Hiểu Niên, tôi mới sực nhớ ra.
Đáng ghét thật, vốn dĩ định đợi cô ta vừa sinh xong là tung ra rồi.
Nhưng bây giờ cũng chưa muộn.
Tôi mở laptop, gửi toàn bộ tài liệu đã thu thập được trước đó cho Triệu Yến.
Cũng chẳng biết đứa bé có phải con anh ta thật không.
Dù sao tính theo thời gian thì, bố đứa bé cũng có thể là ba người còn lại…
Một tuần sau, tôi phát hiện Lâm Hiểu Niên đã xóa video tiệc mừng 100 ngày, xem ra hai người bọn họ đã cãi nhau to rồi nhỉ.
Thế là, tôi gửi tất cả bằng chứng Triệu Yến nhận hối lộ từ các bên đối tác cùng loạt ảnh chụp màn hình cho cô ta.
Chó cắn chó cũng phải ngang tài ngang sức mới vui chứ.
Một người nắm được chứng cứ ngoại tình của đối phương, một người lại nắm giữ sự sống còn trong sự nghiệp của đối phương.
Hoàn hảo.
Chuyện này là tôi tình cờ phát hiện khi lục lại thẻ ngân hàng của Triệu Yến trước đây.
Lá gan to thật, dám bỏ qua tiền mặt, chắc chắn không phải lần đầu.
Nếu việc này bị phát hiện, kết cục tệ nhất là Triệu Yến sẽ vào tù.
Còn kết cục tốt nhất ư?
Chính là Triệu Yến sẽ bị liệt vào danh sách đen.
Để phòng Lâm Hiểu Niên không biết cách làm, tôi còn cẩn thận đính kèm quy trình tố cáo chi tiết cho cô ta.
Chờ đợi màn chó cắn chó sắp diễn ra thôi.
Tất nhiên, món quà lớn nhất tôi dành cho Triệu Yến vẫn chưa trao tặng đâu.
Hê hê.
18
Bận quá.
Công việc mệt thật.
Nhưng may là, tiền thưởng cũng khá hậu hĩnh.
Tôi đi bộ về nhà, tâm trạng rất tốt.
Ai ngờ, ngay cổng khu chung cư lại thấy một người mặc vest, ôm bó hoa trong tay.
Trông hơi quen quen.
Hình như anh ta đang không ngừng giải thích gì đó với bác bảo vệ cao to.
Nhưng bác bảo vệ chẳng thèm nghe.
Tôi hạ kính xe xuống một chút để nghe lén, thì ra bác bảo vệ đang nói với anh ta rằng, phải có chủ nhà chủ động gọi điện xuống thì mới cho vào.
Ồ, là Triệu Yến à.
Cùng lúc đó, anh ta cũng vừa quay đầu nhìn thấy tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên.
Vì trông anh ta vẫn còn khá ổn, xem ra khoảng thời gian này dù có khổ sở nhưng vẫn còn căn hộ cao cấp của Lâm Hiểu Niên và công ty tài chính của bố mẹ cô ta để bấu víu.
Giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa vậy.
Không ăn được, không chạm vào được, nhưng nghĩ đến nó thì cũng không đến nỗi “chết đói”…