Bón Hành Cho Tra Nam

Chương 9



“Bảo bối, anh nhớ em quá.”

 

Nhìn thấy tôi, vành mắt anh ta lập tức đỏ hoe, tràn ngập vẻ ấm ức.

 

“Em dọn nhà rồi, còn chặn cả anh, anh hỏi địa chỉ của em từ bạn thân của em, muốn đến thăm em, nhưng cô ấy còn mắng anh một trận.”

 

“Ồ, chẳng lẽ không đáng bị mắng sao?”

 

Tôi cười khẩy, ánh mắt đầy chế nhạo, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

 

Anh ta rất ngạc nhiên.

 

Bởi trong mắt anh ta, tôi yêu anh ta đến tận xương tủy, thậm chí khi biết anh ta có con với người khác, vẫn cố gắng “giành lấy số tiền tiết kiệm” để níu kéo anh ta.

 

Vì thế, anh ta đinh ninh rằng tôi là vì yêu sinh hận, trong mắt lại bừng lên tia hy vọng.

 

Còn tôi, chỉ nhìn anh ta và cảm thấy anh ta đúng là một vết nhơ.

 

“Đừng gọi tôi là ‘bảo bối’, anh xứng sao?”

 

Tôi lườm một cái, cúi đầu nhắn tin.

 

Thấy vậy, anh ta lại càng hăng hơn: 

 

“Bảo bối… Anh biết là anh sai rồi, đã làm tổn thương em, nhưng lần này anh thật sự chỉ muốn xác nhận xem em sống có tốt không.”

 

“Dù không thể làm người yêu, chúng ta vẫn có thể làm bạn, được không?”

 

Nói rồi, anh ta đưa tay lau nước mắt.

 

“Rời xa em, anh mới nhận ra, em thật sự là người phụ nữ đối xử tốt nhất với anh, anh hối hận lắm, anh đúng là một thằng khốn.”

 

Anh ta lải nhải không ngừng.

 

Tôi liền ngắt lời, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói:

 

[Hứa Ninh phế rồi, cô ta bị lãnh đạo mới đuổi việc, đáng đời, ai bảo già rồi mà tâm cơ còn thâm sâu, dám mua nhà trước khi kết hôn và ký thỏa thuận tài sản riêng, giờ thì gặp báo ứng rồi nhé.]

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Triệu Yến sững sờ.

 

[Mẹ nó chứ, mấy ông ơi, đối tác của Hứa Ninh chắc chắn mắt có vấn đề, đến một bà hơn ba mươi tuổi như cô ta mà cũng không tha, đói lắm rồi hả?]

 

Sắc mặt Triệu Yến tái nhợt: 

 

“Không phải… Không phải vậy đâu…”

 

[Hứa Ninh đúng là sến súa, có mỗi cái thai chưa thành hình mà ngày nào cũng khóc bắt lão tử phải dỗ, xui xẻo thật, lão tử vốn dĩ không muốn kết hôn ở tuổi 24, kết quả kết hôn rồi, đứa con c.h.ế.t tiệt kia lại c.h.ế.t luôn, đúng là đen đủi.]

 

“Đừng nói nữa!”

 

Triệu Yến ngắt lời tôi, toàn thân run rẩy.

 

“Em… Em biết từ khi nào? Có phải con đ* Lâm Hiểu Niên không?”

 

Trong mắt anh ta lóe lên sự hận thù.

 

“Anh đoán xem?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Anh ta im lặng.

 

Vài giây sau, ánh mắt anh ta càng thêm đáng thương: 

 

“Xin lỗi, lúc đó anh thật sự không nghĩ gì khi nói những lời đó, chỉ là… mọi người đều như vậy, anh không theo thì thấy lạc lõng, với lại… em thử nghĩ xem, anh đối với em không tốt sao?”

 

“Mỗi khi rảnh, anh đều nấu cơm cho em, bình thường em nói gì anh cũng không cãi lại, em bảo làm gì anh cũng làm.”

 

“Nhưng đôi khi anh cũng rất buồn, dù sao anh cũng là đàn ông, em quá mạnh mẽ, khiến anh cảm thấy mình không ngẩng đầu lên nổi trước mặt em, nên khi bàn tán về em, anh mới nói quá lên một chút. Tất nhiên, chuyện đứa bé đúng là anh sai, anh không nên nói mình xui xẻo…”

 

“Vậy ý anh là tất cả là lỗi của tôi chứ gì?”

 

Anh ta cúi đầu, các đốt ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

 

Tôi biết, anh ta vốn dĩ không hề thấy mình sai.

 

Quả nhiên, vài giây sau, anh ta không nhịn được nữa, ném mạnh bó hoa về phía tôi.

 

Những cánh hoa rơi lả tả trước mắt tôi.

 

Bác bảo vệ lập tức ôm chặt lấy eo anh ta, kéo ra sau: 

 

“Anh làm gì đấy! Tôi báo cảnh sát rồi!”

 

Nhưng Triệu Yến như phát điên, vẫn không ngừng vùng vẫy.

 

“M* kiếp! Có phải là em không! Người gửi ảnh cho tôi có phải là em không!”

 

“Em sớm đã biết Lâm Hiểu Niên là con đ*, cũng sớm biết đứa bé không phải con tôi, nhưng vẫn cố tình lừa tôi cưới con đ* đó!”

 

“Hứa Ninh! Em độc ác thật! Sao em có thể đối xử với anh như vậy!”

 

“Anh còn đưa hết tiền tiết kiệm cho em! Đây là cách em trả ơn anh sao?”

 

“Đồ đ*! Tất cả đều là đồ đ*!”

 

Anh ta như một con thú hoang mất kiểm soát.

 

Nhìn anh ta bị khống chế, tôi mỉm cười với anh ta.

 

“Đừng giận mà, tôi còn chuyện này chưa nói với anh đâu.”

 

“Công ty của bố mẹ Lâm Hiểu Niên đã thua lỗ từ lâu rồi, vẫn luôn dựa vào các khoản vay để duy trì.”

 

“Căn hộ cao cấp ở bến Thượng Hải cũng đã thế chấp, mấy ngày nay nợ nần chồng chất, sắp không trụ nổi nữa, sắp bị ngân hàng tịch thu rồi.”

 

“À đúng rồi, anh tưởng nhà họ Lâm không ký thỏa thuận tiền hôn nhân với anh là vì nể mặt anh sao? Ngốc thật, bọn họ muốn anh cùng gánh nợ đấy.”

 

“Cái… gì?”

 

Triệu Yến đờ đẫn nhìn tôi, từ từ khuỵu xuống, môi trắng bệch, run rẩy.

 

Đúng lúc này, giọng nói ấm áp của Cố Thanh Từ vang lên.

 

“Vui nhộn nhỉ.”