Hôm ấy định đoạt nửa đời về sau, trời trong nắng gắt, thái dương cao ngất trên đầu, chói chang đến hoa cả mắt.
Tào mụ mụ ôn hòa bảo chúng ta:
“Việc này hệ trọng cả đời, lão phu nhân nhân hậu, để các ngươi tự quyết định. Đêm nay ai nấy suy nghĩ cho kỹ, sáng mai đến nói rõ kết quả cho ta.”
Chúng ta đều là tiểu cô nương, bốn người mặt đều đỏ bừng.
Xuân Lộ là tỷ tỷ lớn tuổi nhất, đợi Tào mụ mụ đi khỏi mới cất lời:
“Giờ chẳng phải lúc làm bộ thẹn thùng. Bốn đứa chúng ta cùng lớn lên, tình nghĩa sâu hơn tỷ muội ruột, nên nói rõ với nhau một tiếng, kẻo sau này vô tình lại thành thù.”
Ánh mắt nàng sắc như tuyết, quét qua từng người, chỉ vì nàng sớm đã có chỗ dựa.
Bốn người chúng ta đều là đám đại nha hoàn lớn lên trong viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân là trưởng bối lớn nhất trong phủ họ Lâm, nên tương lai của chúng ta cũng chẳng đến nỗi nào.
Theo lệ các tỷ tỷ trước, phần nhiều sẽ được gả cho quản sự tiền viện, rồi quay về hậu viện làm quản sự mama.
Nhưng đó là chuyện khi đã qua tuổi hai mươi.
Lần này là do gặp đúng thời cơ.
Lão phu nhân có ba người con trai, hai là đích tử, một là thứ tử.
Gia nghiệp mỗi nhà đều do trưởng tử gánh vác.
Lão hầu gia trấn thủ nơi biên cương, Đại gia là Thế tử, chính là trụ cột trong phủ.
Chỉ là, Đại gia đã hai mươi bảy tuổi mà chưa có con nối dõi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại phu nhân vốn ghen tuông lại xuất thân hiển hách, trước kia đã sinh một nữ nhi.
Lão phu nhân nhẫn nhịn suốt sáu năm, nhưng Đại phu nhân vẫn không có thai, làm mẫu thân sao có thể không nóng ruột, rốt cuộc cũng muốn đưa người vào phòng Đại gia.
Nhưng nếu chỉ đưa vào phòng Đại gia, chẳng khác nào vả vào mặt Đại phu nhân, chẳng khác nào chỉ thẳng mặt nàng mà mắng không thể sinh nở.
Vịt Bay Lạc Bầy
Vậy nên lão phu nhân mới quyết định mỗi phòng chọn một người, mà đầu tiên nghĩ đến, chính là bốn người chúng ta.
Lão phu nhân là người mềm lòng, đường làm thiếp hay gả cho quản sự đều cho chúng ta tự chọn.
Trong viện vẫn còn nhiều nha hoàn, nếu ta không bằng lòng, cũng chẳng thiếu ba người chịu làm thiếp.
Còn Xuân Lộ, nàng sớm đã lọt vào mắt Đại gia, chỉ sợ có người tranh với mình.
Hạ Hà là người đầu tiên bật cười:
“Ta thấy Tam gia cũng không tệ. Lão phu nhân thương tiểu tử, ta cũng được thơm lây.”
Thu Sương bĩu môi:
“Ta chẳng muốn làm thiếp, sinh con cũng không được gọi ta là nương, chẳng có gì vui. Ta muốn chọn một người quản sự.”
Còn ta thì ấp úng nói:
“Ta thấy Nhị phu nhân hiền hậu, ta muốn vào viện của Nhị gia.”
Nhị gia là thứ tử duy nhất trong phủ. Xuân Lộ không yên tâm, xác nhận lại: