Khi Xuân Lộ đang hớn hở thêu đôi uyên ương trên chiếc chăn cưới của mình, bất ngờ có người xông vào, bịt miệng nàng rồi trói lại, lôi đi.
Trong đại sảnh rộng lớn, nàng quỳ đó, mặt trắng bệch như giấy.
Đại phu nhân vung mấy chiếc áo yếm ra trước mặt lão phu nhân, nói:
“Thỉnh mẫu thân làm chủ. Con nha đầu này tuy ở viện của người, nhưng lại là thứ ô uế. Nó tư thông với Đổng Lại Tử ở chuồng ngựa, mấy cái áo yếm này là bằng chứng, tuyệt đối không thể gả cho Đại gia được.”
Sắc mặt lão phu nhân trầm hẳn xuống.
Hạ nhân bị mắng giữa đại sảnh là mất mặt chủ nhân.
Tiểu bối mắng nha hoàn của trưởng bối như vậy, chẳng khác nào vỗ mặt lão phu nhân, rõ ràng là bất mãn việc bà định người hầu cho Đại gia.
Thế nhưng chưa đợi lão phu nhân mở miệng, Đại phu nhân lại tươi cười như không, tiếp lời:
“Chỉ là viện của người, ngoài con nha đầu này ra thì những kẻ khác đều tốt cả. Con thấy Hạ Hà cũng rất khá, không bằng mẫu thân đổi người, chỉ định Hạ Hà cho Đại gia, cũng để sớm có người nối dõi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra không phải không muốn Đại gia nạp thiếp, mà là không muốn hắn nạp đúng người vừa ý.
Chuyện này đến một nha hoàn như ta còn nhìn ra, lão phu nhân há lại không hiểu?
Bà nhìn Xuân Lộ đầy xót xa, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, đã thu hết thần sắc, trầm giọng bảo:
“Chuyện trong phòng trưởng tử, cuối cùng vẫn do ngươi làm chủ. Nếu đã vậy, thì đổi thành Hạ Hà đi! Người đâu! Kéo Xuân nha đầu ra ngoài, cùng tên ở chuồng ngựa kia, đuổi ra khỏi phủ!”
Từ đầu đến cuối, vải trong miệng Xuân Lộ chưa hề được gỡ xuống.
Nàng hoảng sợ mà bị dẫn vào, tuyệt vọng mà bị kéo ra, đến một câu biện giải cũng chẳng có cơ hội mở miệng.
Bởi vì trong lòng lão phu nhân, nàng có bị oan hay không, không còn quan trọng nữa.
Điều bà quan tâm là sự bình yên trong phòng con trai mình.
Trong tai họa của người khác, kẻ đứng ngoài như ta lại lạnh toát cả sống lưng.
Ta siết chặt khăn tay, một lần nữa âm thầm thề trong lòng:
Vịt Bay Lạc Bầy
Ta tuyệt đối sẽ không sinh ra một đứa nhỏ, để nó lại làm một nha đầu giống như ta.