Thu Sương lau khô nước mắt, giả vờ mắng mỏ rồi rời đi.
Tiếng của nàng vang rất lớn, để người khác biết rằng lúc đó ta đã bị dọa cho ngây ngẩn, cũng ghét cay ghét đắng sự độc ác của Hạ Hà.
Nhưng ta biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Xuân Lộ đã trốn đi, phu nhân chắc chắn sẽ đến hỏi tội ta.
Nhị phu nhân thở dài, bước vào nói:
“Lẽ ra việc mang thai là một chuyện vui mừng, nhưng bây giờ trong phủ loạn lên như thế, không thể chúc mừng cho ngươi, may mà lão phu nhân cảm thông, không cho những người kia lại gần hỏi thăm, để ngươi đỡ phải nhớ lại những cảnh m.á.u me, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.”
Thì ra vừa rồi đại phu đã đến bắt mạch, ta thật sự có thai.
Ta bị tin này đánh cho choáng váng, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nghiêm túc hành lễ với phu nhân:
Vịt Bay Lạc Bầy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cảm ơn người, người quả là một người tốt.”
Ta hiểu lão phu nhân quá rõ, nhất định là nhị phu nhân trước mặt người khác đề nghị cho ta dưỡng thai, lão phu nhân mới thuận theo, vì bà ấy rất sợ bị nói là hà khắc với con đẻ.
Bà ấy luôn tỏ ra rất tinh tế trong việc làm mặt nạ thiện lương.
Nhị phu nhân không như đại phu nhân làm to chuyện, nàng chỉ lặng lẽ miễn cho ta không cần làm các lễ sáng tối, còn tăng thêm khẩu phần ăn cho ta, không gây sự chú ý, nhưng rất phù hợp để ta dưỡng thai.
Con của ta, ta giữ gìn hơn bất kỳ ai, cũng tránh xa những người trong viện của đại phu nhân, đã mang thai được sáu, bảy tháng, một bà mụ có kinh nghiệm nói ta nên đi lại nhiều một chút, như vậy sẽ tốt cho việc sinh đẻ, vì thế ta thường xuyên đi vào vườn hoa.
Đi nhiều, không tránh khỏi việc gặp phải đám trẻ con đang chơi đùa ở đó.
Phu nhân ôm đứa trẻ tên Trình Viễn, khuôn mặt hiền từ, đùa nghịch với nó, mọi chuyện đều rất chu đáo, ngay cả khi mỏi tay, bà cũng không nỡ giao đứa bé cho người khác bế.
Ta lẩn mình trong góc, thầm nghĩ, ít nhất Hạ Hà cũng có một việc thành công, đứa con của nàng sẽ rất tốt, rất tốt.