Bốn Mùa

Chương 9



Khi ta tỉnh lại, mọi chuyện đã ổn định, bụi trần đã lắng xuống.

Thu Sương ngồi bên giường, mắt đầy lệ:

“Giá mà biết đây là lần gặp cuối cùng, dù trong lòng có khó chịu đến đâu, ta cũng sẽ đi. Bốn tỷ muội thân thiết, sao giờ chỉ còn lại hai chúng ta…”

Phu nhân muốn Xuân Lộ vào phủ với danh chính ngôn thuận, nói rằng có tỷ muội ở bên cạnh Hạ Hà sẽ yên tâm hơn, cũng gọi cả Thu Sương. 

Nhưng từ khi chúng ta chọn làm thiếp, nàng đã tự động xa cách, lần này cũng tìm lý do để từ chối.

Ta cúi đầu hỏi:

“Bây giờ trong phủ thế nào rồi?”

“Có thể nói gì nữa? Những người trong viện khi đó đều làm chứng, nghe thấy Hạ Hà là người đầu tiên vu oan cho Xuân Lộ, khiến Xuân Lộ phải báo thù. 

Vịt Bay Lạc Bầy

Phu nhân nói rằng đứa con của đại gia không thể có người mẹ như thế, lão phu nhân đứng ra quyết định, đứa bé từ nay trong gia phả là con của phu nhân. 

Từ nay trong phủ không có Hạ Hà, cũng không có Xuân Lộ. Ai còn nhắc đến sẽ bị đánh c.h.ế.t ngay.”

Nói xong, nước mắt Thu Sương tuôn rơi càng mạnh, nàng liếc nhìn cửa, thấy không có ai, rồi mới nghiến răng nói:

“Cả hai đều không ra gì, lúc c.h.ế.t còn không biết kéo ai xuống, để cho kẻ gây ra chuyện ngồi vững trên ghế cao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng luôn thông minh và dám nói, ta hoảng sợ vội vã bịt miệng nàng:

“Đừng nói những chuyện không có chứng cứ!”

Phu nhân từ lâu đã làm tốt việc đối đãi với Hạ Hà, cộng thêm việc Hạ Hà vu cáo Xuân Lộ, dù sau này đứa trẻ lớn lên, nghe thấy chút lời đồn và đi điều tra, cũng không ai nghi ngờ phu nhân là người đứng sau âm mưu.

Hạ Hà từng nói đúng, phu nhân sợ đứa trẻ sẽ oán trách bà, nhưng sự sợ hãi này không khiến phu nhân tha cho Hạ Hà, ngược lại càng làm mọi việc trở nên tỉ mỉ hơn. 

Ngay từ đầu, phu nhân đã cho Hạ Hà đánh cắp áo n.g.ự.c của Xuân Lộ, bà đã tính toán sẵn dùng bằng chứng này để uy h.i.ế.p Hạ Hà.

Nếu không, sao lại chờ đến khi đứa bé ra đời mới có cơ hội đưa thuốc? 

Sao lại có thể đúng lúc như vậy, nghe xong lời tố cáo của Xuân Lộ, khi ta tìm người cầu cứu mà không thấy ai đâu?

Càng nghĩ càng sợ, ta nhìn vào mắt Thu Sương, dặn dò:

“Nhớ kỹ, câu vừa rồi tỷ không hề nói. Từ nay, nếu có ai dò hỏi về Hạ Hà, tỷ cứ mắng cô ta là kẻ hại Xuân Lộ. Thu Sương, là Hạ Hà đã sai trước, giờ tỷ đã có con, tỷ có muốn liên lụy đến hắn không?”

Phu nhân không thể chỉ vì nghi ngờ mà g.i.ế.c người, c.h.ế.t người nhiều quá cũng sẽ thành chứng cứ, thành nghi ngờ. Chỉ cần người ngoài nghĩ rằng chúng ta cũng oán Hạ Hà, thì sẽ an toàn.

Thu Sương cười chua chát:

“Có gì khó đâu? Ta vốn đã ghét nàng ta, ghét nàng ta ngu muội, ghét nàng ta phản bội, ghét nàng ta hại Xuân Lộ, nhưng người thật kỳ lạ, nàng ta c.h.ế.t rồi, lòng ta lại đau như thế.”

Cuối cùng, chúng ta đều không phải là Xuân Lộ, chưa từng trải qua những đau khổ ấy, vẫn còn chút thương xót vô dụng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com