Nơi lao dịch cũng không xa, chỉ mất nửa tháng đường.
Nhị phu nhân không làm mấy trò lớn tiếng cảm ơn ta gì cả, chỉ là việc nặng nhọc nhất thì luôn giành làm thay ta.
Nhưng trong lòng chúng ta vẫn còn hy vọng, nên dẫu vất vả cũng không đến mức kiệt sức.
Tháng thứ ba, khi đã dần quen với việc hôm nay đào mương, mai khơi rãnh, bọn ta gặp lại một người quen cũ.
Là tỷ tỷ Xuân Lộ — năm đó Đổng ghẻ chết, Hầu phủ không báo quan, nàng trở thành người tự do, lưu lạc đến tận nơi này.
Trong bốn người chúng ta, nàng là người nấu ăn giỏi nhất ở phòng bếp.
Giờ thì tìm được việc nấu nướng trong trại lưu đày, chẳng có gì nhiều, nhưng cách hai ba ngày là lại lén giấu một quả trứng gà dưới đáy bát cơm cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại phu nhân thì bắt đầu sinh nghi, chuyện gì cũng đa nghi đến mức hoang tưởng, đến cả mỗi bữa ăn cũng phải đổi phần với ta và Nhị phu nhân.
Bà ta vừa điên cuồng vừa thì thào nói:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Ta không thể c.h.ế.t vì trúng độc được, ta phải đợi con ta trở về. Dù bị sung quân, vẫn có thể lập công chuộc tội. Trình Viễn nhà ta giỏi như vậy, nhất định sẽ làm được.”
Đại phu nhân tuy không phải người tốt gì, nhưng tình cảm dành cho Trình Viễn đúng là không giả. Bà ta tuyệt đối không để thằng bé dính vào thói tật của Đại gia. Con cháu trong phủ nhiều, mà tước vị chỉ có một, có người học văn, có người luyện võ — còn Trình Viễn thì văn võ song toàn.
Lời bà ta nói khiến Nhị phu nhân cũng bắt đầu khấn vái.
Bà nhịn phần cơm ngày hôm đó, mang dâng cho “nương nương Mặt Trăng”, cầu mong các thần tiên trên trời phù hộ cho Nhị gia và thiếu gia Trình Sơn cũng được lập công chuộc tội.
Xuân Lộ biết chuyện, khẽ cười khinh bỉ:
“Bà ta giờ thành ra như vậy, còn thảm hơn cái chết. Ta chẳng dại gì mà làm việc dư thừa.”