Kiếm tiền không phải chuyện dễ, người đã mang tội thì tiền chuộc phải gấp đôi, ta với phu nhân cộng lại là tám trăm lượng, mà nhà Thu Sương còn phải nuôi nhi tử đi học.
Ta vốn tưởng kiếp này muốn ra khỏi đây là chuyện xa vời, nào ngờ năm đầu tiên, Huệ Huỷ đã lén đưa tiền vào thăm, nói bọn nó đã dành dụm được hơn một trăm lượng.
Nó sờ đôi tay chai sạn của ta và mẫu thân nó, trong mắt ánh lên quyết tâm tàn nhẫn:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Muội muội Huệ Y rất lanh lợi, mới mười ba đã biết nhìn sắc mặt người ta mà buôn bán. Sớm biết hai người khổ đến vậy, con giữ thể diện để làm gì?
Con là tỷ tỷ mà lại không bằng muội muội. Mẫu thân, di nương chờ bọn con nhé, sang năm nhất định sẽ chuộc một người ra trước.”
Năm thứ hai, quả thật hai đứa nó gom đủ bốn trăm lượng, nhưng ta và phu nhân ai cũng không chịu đi trước. Nơi quỷ quái thế này, để lại một người chúng ta đều không yên tâm.
Huệ Huỷ im lặng rời đi, không mấy hôm sau, Huệ Y gửi thư tới, trong thư viết:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Mẫu thân, nương kính mến:
Không thể về thì không về, hai nữ nhi của người đều không phải hạng hèn nhát.
Chính là năm sau, nhất định sẽ đón hai người về nhà đoàn tụ.]
Ta đọc mà lòng vui mừng, nhưng phu nhân lại thở dài:
“‘Hèn nhát’… từ ấy trước kia nó nào có biết nói, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực rồi.”
Trong tiếng thở dài ấy, ta như thấy bóng dáng đoan trang, dịu dàng của Huệ Y cứ thế rời xa dần.
Còn cuộc đời, thì dường như đã bù lại cho ta một đứa con gái kiên cường.