Bốn Mùa

Chương 22



Sống c.h.ế.t của tội nô thì chẳng ai đứng ra chủ trì công đạo. Con người luôn có thân sơ gần xa, mà ta cũng không thể vì Đại phu nhân mà đi cắn tố tỷ tỷ Xuân Lộ.

Trình Viễn dù bi thương đến đâu, cũng chỉ có thể bỏ tiền chuộc lấy t.h.i t.h.ể mẫu thân đem về mai táng.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trước lúc lên đường, ta hỏi tỷ tỷ Xuân Lộ:

“Sau này tỷ định tính sao?”

Nàng im lặng hồi lâu, mới thở dài:

“Lúc bà ta ôm hy vọng nhiều nhất thì ta lại kết thúc bà ấy, coi như đã trả hết hận. Ba năm chăm sóc muội cũng đã trả được ơn. Nửa đời sau… chắc là tìm một thiện đường, an lòng bản thân.”

Ta không hỏi là nơi nào, nghĩ chắc nàng không muốn gặp lại những người cũ như bọn ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mộ phần của Đại phu nhân là do Thu Sương giúp tìm, bên cạnh còn có một ngôi mộ hoang.

Nàng nói với Trình Viễn:

“Thiếu gia Trình Viễn, đây là tỷ muội cũ của ta, đáng thương lắm, mất khi còn nhỏ, không người thờ cúng. Nếu tiện, khi thiếu gia thắp hương cho Đại phu nhân, xin hãy thắp cho nàng một nén.”

Chỉ một nén hương thôi, Trình Viễn là đứa trẻ tốt như vậy, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Đợi nó rời đi, Thu Sương mới thủ thỉ kể:

“Phủ đã sụp, không cần sợ Đại phu nhân nữa, ta liền đi bãi hoang dời mộ của nàng ấy về đây.

Ân oán đời trước không cần để đời sau gánh, nhưng nàng ấy liều mạng vì tương lai của đứa nhỏ ấy, thì cũng xứng được hưởng một nén hương của nó.”

Hai kẻ thù sau khi c.h.ế.t lại thành hàng xóm, chẳng biết dưới đất có đánh nhau nữa không. Nhưng có lẽ, vì Trình Viễn, họ cũng có thể cùng nhau quỳ trước Phật mà cầu phúc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com