Ba năm trôi qua, không chỉ hai đứa trẻ nỗ lực, mà ngay cả nơi chiến trường xa xôi cũng truyền về tin tốt — Nhị gia dẫn theo Trình Sơn và Trình Viễn trở về rồi.
Bọn họ lập công chuộc tội, không những xóa được tội danh, còn mang về một suất chuộc thân thoát khỏi tội tịch.
Trình Sơn thiếu gia nhìn ta, áy náy nói:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Di nương, con xin lỗi, con muốn chuộc mẫu thân trước. Con và phụ thân nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, mau chóng chuộc người ra.”
Huệ Y bỗng từ một bên chạy ra, cười toe toét:
“Ha ha, đại ca, bị lừa rồi nhé! Ai bảo huynh coi thường muội với tỷ tỷ, còn sợ bọn muội không nuôi nổi bản thân, nên chẳng thèm nói huynh biết — bọn muội đã gom đủ tám trăm lượng rồi đó!”
Hai đứa tiểu nha đầu này, gom đủ tiền mà còn có lòng dạ chọc đùa phụ thân và đại ca, giấu họ suốt chặng đường.
Ta và phu nhân cuối cùng cũng dám bật cười mà bật khóc — gia đình này, dường như đã đổi khác, mà cũng dường như vẫn là gia đình xưa.
Trong niềm vui đoàn tụ sau bao năm xa cách, Trình Viễn đột nhiên quỳ xuống, “phịch” một tiếng dập đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhị thúc, cháu muốn xin suất chuộc đó. Cháu biết nó đáng giá bốn trăm lượng, sau này cháu nhất định sẽ trả lại gấp đôi, không, gấp trăm lần!”
Từng cái dập đầu nặng nề hơn cái trước, phu nhân mềm lòng, dù thế nào, thì cũng là người sống cùng một mái nhà suốt hai mươi năm.
Nhị gia hiểu ý phu nhân, chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng chúng ta nhìn quanh, nha sai đã nhận lễ rồi đi tìm người, mãi vẫn chưa tìm thấy Đại phu nhân.
Từ xa, ta nhìn thấy tỷ tỷ Xuân Lộ đứng lặng một chỗ, trong lòng bỗng hẫng một nhịp. Còn chưa kịp bước đến, phía sau trại đã rối loạn.
Có lẽ thật sự là tình cảm mẫu tử gắn bó, Trình Viễn bất chấp tất cả lao vào, liền thấy Đại phu nhân đang nằm trên đất, miệng trào máu, yếu ớt gọi:
“Viễn nhi, Viễn nhi của ta… con… phải sống cho thật tốt…”
Mười mấy năm thời gian lặng lẽ trôi qua, ông trời đúng là thích trêu người.