Hạ Hà khóc suốt cả đêm. Nàng cùng Xuân Lộ chung một phòng, tình cảm sâu đậm nhất.
Nàng moi hết hơn nửa số bạc vàng của mình, nhét vào hành lý của Xuân Lộ, giọng khàn khàn nói với ta:
“Ta thay nàng gánh lấy chỗ ấy, nàng nhất định không muốn thấy ta. Đông Tuyết, ngươi cầm bọc này đưa cho nàng giùm ta, nói với nàng, dù ra khỏi phủ rồi cũng phải sống cho thật tốt.”
Nhưng khi trời chiều lạnh lẽo, gió như d.a.o quất, bà v.ú bên cạnh Đại phu nhân vẫn đứng đó canh chừng, lục lọi sạch sẽ bạc tiền trong bọc đồ chúng ta giấu.
Ta chỉ còn cách nắm lấy tay Xuân Lộ, nhân lúc không ai chú ý, lấy tay áo che đi, lén dúi cho nàng một miếng bạc vụn, cuối cùng chỉ kịp nói một câu:
“Xuân Lộ tỷ, tỷ hãy bảo trọng.”
Nàng giãy giụa thoát khỏi tay bọn người kia, ôm lấy ta thật chặt, thì thầm bên tai ta, tiếng nhẹ như muỗi kêu:
“Giúp ta… giúp ta tìm Đại gia… bảo huynh ấy đến cứu ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vịt Bay Lạc Bầy
Nàng nói vậy, mà Đổng Lại Tử đã đứng đó rồi, miệng toàn răng vàng, nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng.
Đại phu nhân đã đem khế thân của Xuân Lộ tỷ giao cho hắn, từ nay về sau, hắn chính là nam nhân của nàng.
Ta biết ta không nên quản vào. Nhưng chúng ta từ bảy tuổi đã vào viện, cùng nhau trải qua mười năm, bao nhiêu chuyện từng cùng nhau nương tựa, nay ùa về, khiến ta chẳng còn tỉnh táo được nữa.
Ta chờ suốt ba ngày, cuối cùng cũng đợi được Đại gia.
Ngay bên ngoài viện của chúng ta, dưới hành lang nơi chàng từng thì thầm với Xuân Lộ, Đại gia cản Hạ Hà lại, bóp nhẹ tay nàng, mỉm cười nói:
“Hảo nha đầu, đôi khuyên tai này cho ngươi. Đợi khi ngươi vào viện, gia sẽ thương ngươi thật nhiều.”
Ta không nói một lời, quay người bỏ đi.
Là ta si mê quá rồi—chỉ là một món đồ chơi, ai lại để tâm nó tên là Xuân Lộ hay Hạ Hà?