Bốn Mùa

Chương 5



Ngày ta hầu Nhị gia, là Nhị phu nhân gặp ta trước.

Khuôn mặt tròn trĩnh, bà mỉm cười ôn hoà nói:

“Viện chúng ta nhỏ, thật khó cho ngươi—vốn là đại nha hoàn trong viện lão phu nhân—mà vẫn chịu đến đây. Yên tâm, về sau chính là người một nhà.”

Tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chẳng kìm được mà ngẩng đầu nhìn bà.

Ngươi xem, bà cũng là thứ nữ do tiểu thiếp sinh ra, thế mà nay đã trở thành chính thất của một nhà quan lại, sau này khi phân gia, bà còn có thể trở thành thái quân giống như lão phu nhân bây giờ.

Bà có thể, thì con gái ta… cũng có thể!

Ta cung kính quỳ rạp xuống đất dập đầu:

“Tạ ơn phu nhân, về sau nô tỳ nhất định nghe theo phu nhân mọi điều.”

Bà đỡ ta dậy, dịu dàng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đã là người một nhà thì đừng gọi mình là nô tỳ nữa, về sau ta gọi ngươi là Tiểu Tuyết.”

Giống hệt như cách mẫu thân gọi ta khi còn sống—lòng ta bỗng thấy một tia yên bình lạ thường.

Gặp xong phu nhân, là một đoạn chờ đợi rất dài.

Vịt Bay Lạc Bầy

Mãi đến khi trời đã tối đen, Nhị gia mới bước vào phòng ta. 

Khuôn mặt chất phác vẫn chất phác như xưa, nhưng từ trong tay áo lại lấy ra một chiếc trâm, nói rằng:

“A Uyên bảo, ngươi không được ngồi kiệu hoa là nỗi uất ức cả đời, bảo ta mang vật này đến dỗ dành ngươi. Ta thì không hiểu mấy thứ này… ngươi xem có ưng không?”

Ta nhận lấy chiếc trâm, thật lòng mà vui mừng thưa:

“Tạ ơn gia, thiếp thích lắm, thật sự rất thích.”

Sao có thể không thích được chứ?

Một vị chủ mẫu sẵn lòng sai người mang lễ vật đến an ủi tiểu thiếp, một vị chủ quân chịu theo lời chủ mẫu mà quan tâm đến tiểu thiếp—người mà ta dốc tâm lựa chọn, quả thật không chọn sai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com