Bốn Mùa

Chương 6



Những tháng ngày làm thiếp, mỗi người một cảnh.

Ta ở trong viện Nhị gia vẫn sống lặng lẽ như xưa. Mỗi tháng người đến hai lần, lần nào cũng ôn hòa nhã nhặn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở hai lần ấy.

Ban ngày, ngoài lúc thỉnh an phu nhân, còn lại ta đều yên lặng ngồi trong phòng thêu thùa, thỉnh thoảng cũng giả vờ vô tình đi ngang qua hoa viên, nhìn tiểu thư cười khanh khách chạy nhảy nô đùa.

Phu nhân sinh được một trai một gái, Huệ tiểu thư mới hơn hai tuổi, chính là độ tuổi đáng yêu nhất.

Còn làm thiếp như Hạ Hà lại vô cùng cao ngạo.

Đại phu nhân tựa như muốn vả vào mặt những kẻ nói bà hay ghen, vàng bạc châu báu, các loại trân dược, chẳng tiếc chút gì mà dồn cả vào phòng Hạ Hà.

Đại gia thấy nàng khéo léo biết điều, cũng buông tay để mặc, một tháng có đến phân nửa số ngày đều ngủ lại phòng nàng. 

Cảnh tượng này trước nay chưa từng có, náo nhiệt đến nỗi cả phủ ai nấy đều đàm tiếu.

Nàng sống trong cảnh sung sướng, nhưng tri kỷ để tâm sự lại chẳng có mấy, nên đôi khi cũng đến ngồi với ta, lần nào đến cũng mang theo lễ vật, dù ta khước từ vẫn nhất mực để lại.

Chỉ là những lời nàng nói ngày một khiến người ta lo lắng.

Nàng hỏi ta:

“Đông Tuyết, muội có hối hận vì đã chọn Nhị gia không? Chúng ta đều là nha hoàn, nhưng bây giờ ngày tháng của ta lại hơn muội nhiều đến thế.”

Lúc nói lời ấy, trên mặt nàng mang theo vẻ kiêu hãnh khó giấu, tựa như đã làm nên một việc lớn lẫy lừng.

Nhưng ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ thê thảm của Xuân Lộ tỷ, không khỏi bất an mà khuyên nhủ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tỷ bớt khoe khoang chút đi, dù gì đại phu nhân cũng là chính thất.”

Nàng đưa tay xoa bụng, đầu hơi ngẩng lên:

“Thì đã sao? Trong bụng ta nói không chừng chính là trưởng tử của đại gia, nếu sinh được trưởng tử, thì phúc khí về sau ai cũng chẳng đoán được.”

Thì ra nàng đã mang thai. Nếu đại phu nhân thật sự không thể sinh nữa, thì đây đúng là trời ban phúc lớn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Nhưng… phúc khí, cũng cần có mệnh mới hưởng được.

Ta lại một lần nữa không lo thân mình mà khuyên can:

“Hạ Hà tỷ, muội nói thật lòng. Ta và tỷ đều là thiếp, đứa con sinh ra chưa chắc đã là của chính mình. 

Đừng để nảy sinh tâm tư không nên có. Nhớ lại Xuân Lộ tỷ đi, muội không muốn mất thêm một tỷ muội nào nữa.”

Nhắc đến Xuân Lộ, sắc mặt nàng run rẩy, tuy miệng vẫn cứng rắn:

“Tỷ ấy còn phải lo con đường sau này oán trách, nên không dám.”

Thế nhưng sau khi về, lời đồn truyền đến tai ta lại là nàng đối với đại phu nhân càng cung kính hơn trước.

Mà đại phu nhân cũng cho nàng đủ thể diện, gặp ai cũng khen nàng tốt, nói rằng chỉ cần nàng sinh được con trai, sẽ hoàn trả khế bán thân, lại đến quan phủ nâng nàng thành quý thiếp.

Quý thiếp khác hẳn với thiếp do nha hoàn được nâng lên, đó là phận nữ tử của nhà tử tế, dù làm thiếp cũng được xem là nửa chủ nhân, ngay cả chính thất cũng không thể bán đi.

Ta tính ngày thay nàng mà mừng thầm, chẳng ngờ trước ngày nàng sinh nở… lại có chuyện vui hơn nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com