Ta cũng hận như Xuân Lộ tỷ, nhưng ta vẫn không nỡ để Hạ Hà tỷ chết.
Ta liều mạng kêu cứu, khắp nơi tìm người, thế nhưng đám người kia cứ như ôm theo đứa nhỏ mà biến mất không tăm tích.
Người kia, vốn đã thoi thóp sắp không còn hơi thở, lại cố níu lấy ta, giọng đứt quãng, yếu ớt như gió thoảng:
“Đừng… đừng tìm nữa… Muội còn chưa hiểu sao? Là phu nhân… phu nhân muốn ta chết. Bà sợ đứa nhỏ sau này hận bà, nên phải có người thay bà gánh tội này…”
Nàng nhìn về phía Xuân Lộ tỷ với ánh mắt vừa phức tạp vừa đau đớn, như muốn biện giải, lại cũng như đang sám hối:
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Đã làm thiếp… thì phải tranh lấy nơi tốt nhất. Phu nhân tìm ta, nói sẽ không để Xuân Lộ tỷ vào viện. Nếu ta không nhận, bà sẽ tìm người khác.
“Đại gia chưa có con, nếu ta sinh được một đứa, sau này có thể thành người nắm cả phủ hầu trong tay… Ta động lòng rồi, sao có thể không động lòng chứ?
“Nhưng phu nhân rõ ràng đã hứa với ta… bà sẽ tìm một quản sự tốt cho Xuân Lộ tỷ. Từ khi Đổng ghẻ xuất hiện, ta đã biết rồi… ta sẽ gặp báo ứng! Đông Tuyết ngoan… tỷ cầu muội lần cuối.
Tỷ không sống nổi nữa rồi… hãy đưa Xuân Lộ ra ngoài đi! Chậm thêm chút nữa, nàng… nàng cũng không sống nổi đâu…”
Giữa ngày hè nắng vàng tháng Bảy tháng Tám, ta toàn thân lạnh buốt, kéo tay Xuân Lộ tỷ đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta biết, người tỷ tỷ khác mà ta đã gọi suốt mười năm đang ở trong căn phòng sau lưng ta, chờ tắt thở.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhưng ta… không có cách nào cả.
Ngay lúc chân ta bước qua ngưỡng cửa, nàng gọi lớn tiếng cuối cùng:
“Xuân Lộ tỷ… ta trả hết rồi. Hài tử của ta… nương không thể trông thấy con lớn lên nữa… Con phải sống tốt, sống thật tốt!”
Người bên cạnh ta – kẻ giờ đã điên điên dại dại – sững lại, siết lấy tay ta, lực mạnh đến đau buốt.
Nhưng ta chỉ có thể đẩy nàng đi, đẩy nàng ra ngoài… ra con đường sống.
Không ai trong phủ quen đường tắt hơn đám nha hoàn chúng ta.
Nhân lúc không có người, ta kéo nàng đến cổng nhỏ, tháo đôi khuyên tai bạc ném cho nàng, mạnh tay đẩy nàng ra ngoài:
“Xuân Lộ tỷ, quên đi! Dù là hận hay đau, ta và nàng ấy… đều chỉ mong tỷ được sống tiếp.”
Ta không dám nhìn vào mắt tỷ, chỉ dám vụng về quay người rảo bước trở lại.
Càng đi, tim càng như bị vắt kiệt giọt m.á.u cuối cùng — “bụp” một tiếng, ta ngã sấp xuống giữa sân viện.