Vì vậy ta giả vờ vừa tỉnh dậy, từ từ mở mắt: "Bệ hạ, chào buổi sáng."
Nụ cười trên mặt Tạ Huyên lập tức cứng đờ: "Không còn sớm nữa, trẫm phải thượng triều rồi."
Nói xong hắn ngồi dậy khỏi giường, bắt đầu mặc quần áo.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
[Sao Hoàng hậu không đến giúp trẫm mặc áo? ]
[Trước kia nàng đâu như vậy! Liệu nàng có còn yêu trẫm không! ]
"Bệ hạ."
Tạ Huyên khựng người lại.
[Trẫm biết mà, Hoàng hậu vẫn yêu Trẫm! ]
"Ngài có thể nhường đường không? Thiếp muốn đi vệ sinh, không thì thiếp sẽ c.h.ế.t mất."
Con người có ba nhu cầu gấp, ta thực sự nhịn không được nữa.
Ta đẩy Tạ Huyên ra, chạy thật nhanh về phía nhà xí.
Phía sau, giọng nói của Tạ Huyên dần nhỏ đi.
[Chắc chắn là vì trẫm bắt Thừa tướng nên Hoàng hậu mới đối xử với trẫm như vậy! ]
[Trẫm phải siêng năng lên! Nhanh chóng lật án cho Thừa tướng! ]
[Lạt được án sớm một ngày thì Hoàng hậu sẽ sớm trở về bên trẫm một ngày! ]
[Đêm không có Hoàng hậu thật khó chịu quá, trẫm không muốn trải nghiệm thêm nữa! ]
[Tối nay tìm lý do gì để cùng ngủ với Hoàng hậu đây? ]
Tạ Huyên lại muốn lật án cho cha ta?
Hắn thật sự tin cha ta không thông đồng với địch phản quốc?
9.
Trước khi về lãnh cung, ta tiện tay lấy trộm vài cái bánh bao từ Ngự Thiện phòng.
Bánh bao hôm nay là nhân thịt cừu cà rốt, mùi thơm bay xa.
Xuân Đào và Hạ Hà đang đá cầu ở sân trong lãnh cung, thấy ta trở về, vội vàng tiến đến lấy bánh bao từ tay ta.
Chỉ trong lúc ta uống một ngụm trà, hai đứa đã ăn chỉ còn lại một cái.
"À, nương nương, đêm qua Bệ hạ lại đến tìm người. Nô tỷ và Hạ Hà nói với ngài rằng người đã dùng xong bữa tối và đi nghỉ rồi."
Ta quyết định không nói sự thật cho Xuân Đào, sợ nàng ấy mơ thấy mình bị c.h.é.m đầu vì tội khi quân.
Lãnh cung thật nhàm chán.
Ta ngồi trong sân luyện chữ, Xuân Đào và Hạ Hà ngồi bên cạnh thêu các mẫu mới.
Lâu không cầm bút, viết một lúc cánh tay đã mỏi.
"Xuân Đào, dầu Bạch Hoa của Tây Vực tiến cống có mang theo không?"
"Hình như có, nô tỳ đi tìm xem."
Xuân Đào lơ đãng xoa bóp cánh tay cho ta: "Nương nương, tối nay chúng ta ăn gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bị mùi dầu Bạch Hoa xông đến buồn ngủ, đầu óc không còn tỉnh táo: "Ngự Thiện phòng có gì thì ăn nấy đi."
"Thẩm Vân Thanh! Ngươi tưởng đây là hành cung à?"
Đột nhiên một giọng nói the thé vang lên, khiến tai ta đau nhói.
Tống Quý phi dẫn theo Thái hậu, khí thế hung hăng xông vào.
Ta cùng Xuân Đào và Hạ Hà quỳ xuống phía sau Thái hậu, hành lễ.
Quỳ mãi không thấy bà ta cho chúng ta đứng dậy.
Ta lén ngẩng đầu nhìn.
Thái hậu đảo mắt nhìn quanh một vòng, hừ lạnh một tiếng.
"Thừa tướng thông đồng với địch phản quốc, Hoàng thượng niệm tình cũ mới không phế hậu, sao Hoàng hậu ở lãnh cung lại tự do tự tại như vậy? Nếu như Hoàng hậu đã không hiểu quy củ, thì cứ quỳ ở đây mà phản tỉnh đi."
Thái hậu không phải thân mẫu của Tạ Huyên.
Thân mẫu của Tạ Huyên là nguyên Hoàng hậu của tiên đế, sau khi bà ấy mất sớm, Tạ Huyên được nuôi dưỡng dưới gối của Thái hậu - người khi đó vẫn là Tống Quý phi.
Sau này Tạ Huyên lên ngôi, Tống Quý phi đương nhiên trở thành Thái hậu.
Bà ta xưa nay không hợp với ta.
Bởi vì người cho vị trí Hoàng hậu mà bà ta chọn vốn là chất nữ của bà ta, cũng là Tống Quý phi hiện tại.
Hai người này từ trước đến nay chưa từng ngừng gây phiền phức cho ta.
Thế mà giờ cha ta lại phạm phải chuyện lớn như vậy, hai người bọn họ chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội mà đá cho ta một cú chí mạng.
Cha ơi, nữ nhi đã bị cha hại c.h.ế.t rồi!
10.
"Bệ hạ giá lâm——"
Ta chưa bao giờ cảm thấy bốn chữ này nghe êm tai đến thế.
Tạ Huyên vẫn còn mặc long bào, có vẻ như vừa mới tan triều, vội vã đi về phía ta.
Giọng nói của hắn cũng ngày càng gần.
[May mà trẫm đề phòng nên để mật vệ canh chừng lãnh cung! ]
[Có phải là mẫu hậu chán sống rồi không! Sao bà ta dám! Sao dám chứ! ]
[Hoàng hậu ngoại trừ lúc lễ sắc phong phải quỳ trước trời đất cùng với trẫm, bình thường ngay cả trẫm nàng cũng không phải quỳ! ]
[Tim trẫm đau quá! ]
Kể từ khi có khả năng đọc tâm trí, Tạ Huyên trong mắt ta đã hoàn toàn thay đổi.
Tuy trước đây hắn cũng đối xử rất tốt với ta.
Nhưng ta luôn nghĩ đó chỉ là sự kính trọng lẫn nhau giữa đế hậu.
Bây giờ ta mới biết, hóa ra hắn. . .
Thật lòng yêu thương ta.
Tạ Huyên đỡ ta dậy từ mặt đất, ánh mắt sắc bén quét qua Thái hậu và Tống Quý phi.
"Mẫu hậu, Vân Thanh là Hoàng hậu của trẫm, ngoại trừ trẫm, không ai được động đến nàng, kể cả mẫu hậu cũng không được."