[Nếu còn có lần sau thì đừng trách Trẫm đại nghĩa diệt thân! ]
[Trẫm mà phát điên lên thì ngay cả bản thân cũng chém! ]
Thái hậu lảo đảo lùi lại một bước: "Huyên Nhi, Thẩm tướng thông đồng với địch phản quốc, Thẩm Vân Thanh đã là nữ nhi của tội thần! Ngươi. . ."
"Mẫu hậu, trẫm không muốn nói một chuyện đến lần thứ hai."
Thái hậu khoát tay: "Thôi thôi, ai gia tuổi già rồi, không còn nói được nữa rồi."
"Vậy mẫu hậu hãy về nghỉ ngơi sớm đi, trẫm sẽ sai Ngự Dược phòng pha mấy thang trà thanh tâm cho mẫu hậu."
[Biết nói không được mà còn nói! ]
[Thiên hạ này rốt cuộc họ Tạ hay họ Tống? ]
[Dám động vào Hoàng hậu của trẫm, có mấy cái đầu chứ! ]
Mặt Thái hậu lập tức tái xanh.
"Bệ hạ." Tống Quý phi khoác tay Thái hậu, không động thanh sắc liếc ta một cái, nhìn Tạ Huyên với giọng nũng nịu: "Mẫu hậu cũng chỉ vì lo lắng cho giang sơn xã tắc mà thôi."
[Ý gì? Châm chọc trẫm phải không? ]
[Bội kiếm của trẫm đâu? Trẫm có thể khiến nàng ta câm miệng mãi mãi không? ]
Ta sợ Tạ Huyên trong lúc xúc động thực sự c.h.é.m Tống Quý phi.
Lén kéo nhẹ tay áo hắn.
Nắm đ.ấ.m siết chặt của Tạ Huyên đột nhiên thả lỏng, ngược lại nắm lấy tay ta.
"Vụ án của Thừa tướng chưa tra rõ sự thật, để bảo vệ an toàn của Hoàng hậu, trẫm ở đâu thì Hoàng hậu ở đó."
"Huyên Nhi!"
"Bệ hạ!"
Tạ Huyên liếc một cái, Thái hậu và Tống Quý phi lập tức ngoan ngoãn im miệng.
12.
[Trẫm thật là quá thông minh! ]
[Nghĩ ra một cái cớ tuyệt vời như vậy để giữ Hoàng hậu ở bên cạnh! ]
[Tối nay lại được ôm Hoàng hậu ngủ rồi! ]
[Thiên hạ nên cảm thấy may mắn vì có một vị Hoàng đế anh minh thần võ như trẫm! ]