Bùi Công Tử, Chúc Mừng Chàng Long Phụng Sum Vầy

Chương 2



Mạng ta là do cha mẹ dùng mạng đổi về, sao ta có thể buông xuôi như vậy.

Ngày qua ngày, sống lay lắt lại ngày qua ngày. Đứa trẻ trong bụng mạnh mẽ hơn ta tưởng, từng ngày lớn lên, tim đứa bé vẫn đang đập, nó cũng kiên cường sống sót giống hệt như ta. Thế là ta nghiến răng chịu đựng,, vì con, và vì cả bản thân ta, quyết tâm giành lấy một tia hy vọng, trèo lên thuyền từ đống xác c.h.ế.t kia.

Ta đến Yến Bắc, đến nhà họ Bùi.

Nhưng giờ nhìn lão gia và phu nhân đã bạc trắng mái đầu, đau đớn như đứt từng khúc ruột, ta lại thấy hối hận khôn cùng. Họ cũng giống như cha mẹ ta, cũng thương con yêu con như mạng. Ta không nên vì tư lợi mà lừa gạt họ, lừa gạt những người đã chịu nỗi đau mất con.

Ta vừa định mở miệng thì phu nhân đã không thể chờ thêm nữa. Bà đột ngột nắm lấy tay ta, đôi mắt phượng hằn đầy tơ m.á.u tuôn lệ như mưa, rống giận gào lên chất vấn giống như điên rồi:

"Con nói đi! Nói chiếc nhẫn ngọc này là do Độ Nhi tặng con!”

"Nói con đang mang cốt nhục của con trai ta!"

Ta hoảng sợ trước dáng vẻ cuồng loạn ấy: "Xin lỗi... ta không..."

Bỗng dưới thân vang lên một tiếng “bõm”, cơn đau như thủy triều ập tới. Lão gia và phu nhân hốt hoảng nhìn vũng nước dưới chân ta.

"Sinh... sắp sinh rồi!"

3.

Đau đớn như thể thân thể bị xé rách, trước mắt hiện ra từng mảng sáng tối. Lúc mở mắt ra lần nữa, Bùi lão gia nhà và Bùi phu nhân đang ôm hai bé con nhỏ xíu, cười đến mức miệng không khép lại được.

“Giống lắm! Cái mũi nhỏ của cháu trai giống y như đúc Độ Nhi nhà mình!”



“Phải đấy, đôi mắt của cháu gái cũng giống Độ Nhi! Hệt như hồi nó còn nhỏ vậy!”

Ta ngơ ngác nhìn họ rồi lại nhìn hai đứa bé gầy yếu trong vòng tay họ. Da nhăn nheo, đến diện mạo cũng nhìn không rõ. Thật sự… giống sao?

Trong lúc ta còn ngây người, Bùi phu nhân đã ngồi xuống cạnh giường, trên mặt dâng đầy vẻ áy náy.



“Con à… đều là do ta không tốt, vừa rồi dọa con sợ rồi…”



“Là do ta quá nôn nóng, con là một cô nương, có một số chuyện đương nhiên khó mà mở miệng…”



“Còn khiến con sinh non, nếu cháu trai cháu gái có mệnh hệ gì, ta biết phải làm sao đây!”

Bùi Lão gia cười toe toét, nói: “Thân thể con quá yếu ớt, nếu ở bên ngoài, e rằng…”



“May mà con tìm đến nhà họ Bùi chúng ta, may mà hôm nay trùng hợp có Tôn đại phu ở đây, tuy cháu nội chúng ta sinh ra thể trạng yếu nhưng nhà họ Bùi có thiếu thứ gì đâu? Ta nói rồi, con là cô nương có phúc phí!”

Lời ta định nói rốt cuộc lại nghẹn xuống. Ông ấy nói đúng, nếu ta sinh nở bên ngoài, e rằng ba mạng người đều sẽ chẳng còn. Mà giờ đây, nếu ta nói ra sự thật thì ta và hai đứa nhỏ sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc đó chờ đợi ở phía trước chỉ có con đường c.h.ế.t mà thôi.

Ý nghĩ dần trở nên rõ ràng, nếu đã như vậy…



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta cũng không dám đòi hỏi gì thêm, chỉ mong còn được ở lại ăn cơm thêm một năm nữa. Giả vờ lau nước mắt, ta nói:



“Xin lỗi… con không phải cô nương tốt đẹp gì.”



“Con và Bùi lang, mấy tháng trước ở bờ sông Thanh Châu đã vụng trộm không mai mối, để rồi mang thai… vẫn còn nhớ rõ chàng…”

Ta khẽ nhíu mày, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh t.h.i t.h.ể ấy.



“Vẫn còn nhớ rõ, trên n.g.ự.c chàng có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm…”

“Đúng rồi! Ta đã nói chắc chắn là đúng mà!”

Bùi lão gia và Bùi phu nhân siết c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt tuôn trào.

“Tốt quá rồi! Nhà họ Bùi chúng ta có người nối dõi rồi!”

4.

Có cháu trai và cháu gái, rốt cuộc cũng phần nào xua tan nỗi đau mất con của hai vị lão nhân. Sau khi an táng thi hài của Bùi Độ, hai ông bà liền lập tức long trọng đưa tên cháu trai và cháu gái nhập gia phả nhà họ Bùi.

Nhà họ Bùi không có họ hàng gần, những người đến đều là họ hàng xa và bạn bè. Lão gia đích thân đặt tên cho cháu trai là Bùi Ngọc, cháu gái là Bùi Châu.

Mà tên ta - Tống Nhược Đào, không ngờ lại cũng… được ghi vào gia phả nhà họ Bùi với danh phận là chính thê của Bùi Độ. Khi họ đưa ra đề nghị ấy, ta hoảng hốt xua tay:

"Không cần đâu, không cần đâu, thân phận con không xứng..."

Bùi Phu nhân lại hiếm khi tỏ vẻ nghiêm nghị:

"Đào Đào, con đã lập nên công lớn.”

"Độ Nhi mất rồi nhưng con lại vì chúng ta mà sinh hạ hai đứa cháu quý giá này. Con có biết không, con đã phá vỡ vận mệnh đơn truyền tám đời của nhà họ Bùi!"

Ta cười gượng, có khi nào... phá vỡ vận mệnh là bởi vì... hai đứa nhỏ này vốn chẳng phải con cháu nhà họ Bùi… Ta giống như đang cưỡi trên lưng hổ, khó mà xuống được nữa rồi...

Họ Bùi là danh môn vọng tộc ở Yến Bắc, ngày ta đến, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Lại còn vì nhà họ Bùi mà sinh ra một trai một gái.

Dạo gần đây, không biết ai đã truyền ra lời ta buột miệng nói vào hôm nọ. Giờ thì chuyện giữa ta và Bùi Độ đã bị lan truyền khắp nơi thành một quyển thoại bản, ai ai cũng biết.

Một vị công tử lạnh lùng thanh cao vừa gặp đã phải lòng cô nương ngây thơ, đáng yêu. Bên bờ sông Thanh Châu, đôi bên tình cảm mãnh liệt, mây mưa giao hòa. Công tử c.h.ế.t giữa thời loạn, cô nương mang thai con chàng, vượt ngàn dặm đến Yến Bắc, sinh hạ một đôi long phượng.

Nhà họ Bùi sao có thể tuyệt hậu, hậu duệ nhà họ Bùi vẫn còn nhiều lắm!

Ta: "Ai là người viết thoại bản này vậy chứ..."

Bùi lão gia vuốt râu, điềm nhiên đáp:

"Ta viết đó. Ai bảo mấy lão già kia cứ bảo nhà họ Bùi chúng ta huyết mạch đơn bạc.”

"Bây giờ một lần ôm hai đứa trẻ! Để cho bọn họ tức đến đỏ mắt đi!"

Ta: "..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com