Bùi Công Tử, Chúc Mừng Chàng Long Phụng Sum Vầy

Chương 3



5.

Vài tháng sau, Bùi phủ tổ chức tiệc, đúng là có một người vì ghen tị mà đến. Ta ngồi bên một góc cùng Bùi phu nhân, tiểu thư trong chiếc váy hồng nhạt, đỏ hồng vành mắt, nhìn ta trừng trừng.

"Ngươi thật sự đã cùng với Độ ca ca ở bên bờ sông…"

Ta có chút xấu hổ, giả vờ e thẹn cúi mặt. Thấy ta như vậy, nàng càng thêm sốt ruột, chỉ tay vào Bùi Ngọc và Bùi Châu, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Ta nhìn mãi mà chẳng thấy chút nào giống Độ ca ca! Chắc chắn ngươi thấy nhà họ Bùi phú quý, cố tình vu khống phải không!"

Lời nói của nàng vừa dứt, phía sau có một lão nhân cũng nhìn ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Phu nhân, ta cũng thấy cô nương này xuất hiện thật kỳ lạ.”

"Chuyện này cần phải điều tra kỹ càng hơn."

Trong lòng ta chợt lạnh đi, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe được ở nơi nào. Bùi Phu nhân lập tức lạnh mặt.

"Nếu có ai còn xúc phạm con dâu của ta, nghi ngờ thân phận của Bùi Ngọc và Bùi Châu thì sau này đừng có bước vào cửa nhà họ Bùi!"

Mọi người có mặt đều thay đổi sắc mặt, không ai dám lên tiếng. Sau khi họ rời đi, Bùi phu nhân thấy vẻ mặt ta lo âu, liền kể cho ta nghe về thân phận của hai người đó. Hóa ra tiểu thư kia tên là Thẩm Ngưng Sương, là thanh mai trúc mã với Bùi Độ.

"Con cũng đừng trách nàng ấy, Ngưng Sương cũng chỉ vì quá chấp nhất Độ Nhi."

Còn ông lão kia là Thẩm Văn, phụ thân của Thẩm Ngưng Sương, chính là người đã đi Thanh Châu mang t.h.i t.h.ể của Bùi Độ về.

"Thẩm thúc phụ của con, sản nghiệp của nhà họ Bùi lớn như vậy, đã giúp đỡ cha con không ít, lại đã nhìn Độ Nhi lớn lên từ khi còn bé. Ông ấy chỉ là quá quan tâm đến nhà họ Bùi và Độ Nhi thôi, con đừng để trong lòng."

Ta gật đầu, hóa ra là vậy, không ngờ lại thấy giọng ông ấy quen thuộc như thế. Từ đó về sau, hai vị lão nhân nhà họ Bùi càng yêu thương hai đứa nhỏ như báu vật. Họ cũng đối xử với ta như con gái ruột. Họ đối đãi với người khác vô cùng hòa nhã, đều là những người cô cùng hòa thuận.

Ta xuất thân bình dân, tuy biết vài chữ nhưng chẳng giỏi về thơ từ ca phú. Nhà bọn họ gia thế hiển hách, nhưng không hề cổ hủ, không ép ta phải học quy củ hay bất cứ lễ tiết gì.

Thực ra, Bùi lão gia thấy ta trong sân lục đục trồng rau, gieo lúa, trồng dưa, liền cười híp mắt.

“Ông nội con cũng thích mân mê những thứ này, tính ra nhà họ Bùi chúng ta cũng xuất phát từ nông dân mà ra.”



“Đào Đào à, thật sự là người của nhà họ Bùi chúng ta, quả không sai!”

Mặt ta hơi ửng đỏ, nhân tiện nhắc đến chuyện về nạn châu chấu.



Cha mẹ ta là những nông dân chân chính. Lúc nhỏ ta đã theo họ làm việc trên ruộng đồng. Hiện giờ tuy sống ở nhà họ Bùi, không cần lo đến cơm ăn áo mặc nhưng từ sau khi trải qua nạn châu chấu hoành hành, trong lòng ta vẫn luôn có một khúc mắc. Ta muốn tìm hiểu rõ ràng tại sao lại xuất hiện châu chấu thành đàn như vậy. Muốn ngăn chặn, muốn con người không còn chịu cảnh đói khổ, sẽ không còn một ai phải c.h.ế.t đói.

Ông trầm tư một lát, “Châu chấu thành đàn như vậy thật sự hiếm thấy, nhưng ta mơ hồ nhớ lại hồi nhỏ đã nghe ông nội con nhắc đến, dù nhớ không rõ nhưng ông nội con từng để lại một cuốn sổ viết tay, ta sẽ sai người đi tìm mang lại cho con.”

Mắt ta sáng lên, “Nếu được như vậy thì thật là tốt quá rồi!”

Trong cuốn sổ viết tay của ông nội quả thật có ghi chép về châu chấu, nhưng chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, không được chi tiết. Trên đó ghi rằng châu chấu xuất hiện khi có hạn hán lớn, chẳng trách sau khi Thanh Châu trải qua hạn hán nghiêm trọng, châu chấu mới lan dần qua đây.



【Sợ lửa, sợ nước, vạn vật tương sinh tương khắc.】



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

【Muốn trị tận gốc, phải phân biệt giống châu chấu, nhận biết dấu hiệu của châu chấu, hiểu rõ tính chất của châu chấu...】



Nhưng cách phân biệt, cách trị như thế nào, trong sổ tay của tổ tiên lại không hề viết rõ. Vì vậy, ta ngày ngày đều vùi đầu xuống ruộng, quan sát côn trùng, bắt côn trùng, tìm côn trùng.

Cày đất, gieo trồng, ngày làm việc từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn.



Không biết từ khi nào, thấm thoát đã trôi qua một năm. Ngọc Nhi và Châu Nhi đã có thể chập chững từng bước đi, nghịch bùn cùng đất cát. Chẳng mấy chốc, hai đứa nhóc một trước một sau đã hái một quả dưa ngọt, loạng choạng đem đến cho Bùi lão gia và Bùi phu nhân.



“Ông nội, bà nội, ăn nào!”

Bùi Lão gia và Bùi phu nhân âu yếm ôm lấy hai đứa bé.



“Đúng vậy! Ngọc Nhi và Châu Nhi thật sự càng ngày càng giống cha chúng nó rồi!”



“Phải đấy! Giống y như đúc!”

Ta ngẩng đầu nhìn họ, trong lòng mềm lại, không khỏi cong môi nở nụ cười. Ta nghĩ, có lẽ ta có thể ở lại thêm một năm nữa.



Đợi đến khi, đợi đến khi…

6.

Chớp mắt đã một năm trôi qua.

Ta vẫn như mọi khi, vẫn bắt sâu trong ruộng, trong khi Bùi Ngọc và Bùi Châu bắt chước ta, chơi đùa với sâu bọ trong đất. Đột nhiên, bên ngoài sân vang lên một tiếng kêu xen lẫn biết bao sợ hãi.

"Công tử đã về rồi!"

Ba chúng ta đồng loạt xe dịch mông, không ai thèm ngẩng đầu nhìn lên. Mãi cho đến khi nha hoàn Tiểu Thúy chạy đến trước mặt ta, mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.

"Phu nhân! Công tử đã về rồi!"

Ta ngẩng đầu lên, tùy tiện lau mồ hôi, "Công tử? Công tử gì cơ?"

"Chính là phu quân của người! Cha của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư! Bùi Độ! Bùi công tử!"

Ta như bị sét đánh ngang tai, "Cái... cái gì! Hắn không phải đã c.h.ế.t rồi sao!"

Tiểu Thúy cười nói, "Không chết! Công tử không chết! Ngài ấy đã về rồi! Trở về đoàn tụ cùng phu nhân và gia đình!"

Đầu óc ta quay cuồng, "Ngươi... ngươi đi đến ngoài viện đợi ta!

"Ta... ta phải thay quần áo!"

"Vâng!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com