“Hay cho một một chuyến mây mưa vật lộn, ngươi thật sự là... thật to gan!”
Bùi Độ mỉa mai nhìn ta chằm chằm. Ta cảm thấy mặt mình hơi đỏ, ước gì có thể tìm được khe hở dưới đất mà chui xuống thì tốt biết bao.
“Bùi công tử thật sự hiểu lầm ta rồi, những lời này là do Bùi lão gia truyền ra, không phải ta...”
Hắn khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đột nhiên dừng lại khu vườn rau trước viện. Trước đây nơi này vốn là nơi trồng một cây mai lớn, phong cảnh vô cùng thanh nhã. Sau này, Bùi lão gia thấy ta suốt ngày chạy ra ngoài ruộng, sợ ta mệt mỏi nên mới sai người chuyển cây mai đi, biến thành từng mảnh đất trồng rau.
Bây giờ bên trái là lúa, bên phải là rau, phía sau còn nhiều loại dưa khác nữa. Quả thật chẳng có chút thanh nhã nào. Ta nhìn khuôn mặt hắn ngày càng tối tăm, nỗi bất an tỏng lòng ngày càng dâng lên.
“Ở đây... ta...”
Hắn lại không thèm nghe ta nói, đi thẳng một mạch vào trong nhà. Ta vội vã bước theo vào, lại một tiếng “bụp”, quỳ thẳng xuống đất.
“Xin... xin lỗi, ta không cố ý lừa gạt lão gia và phu nhân... cũng không phải cố ý chiếm lấy những thứ thuộc về ngài... càng chưa từng nghĩ đến việc tham lam tài sản của nhà họ Bùi...”
Hắn lười biếng liếc mắt qua, ngón tay thon dài rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Ồ? Nếu ngươi không tham lam tiền tài... vậy thì ngươi đến nhà họ Bùi để làm gì?”
“Ngươi thật sự không biết, việc nhà họ Bùi ta nhận hai đứa con của ngươi có ý nghĩa gì sao?”
Ta nghẹn lời mất một lúc, “Ta chỉ định ăn vài bữa cơm no rồi đi... nhưng...”
Sắc mặt hắn đột ngột lạnh đi.
“Nhưng ngươi thấy nhà họ Bùi giàu có, phú quý, gia tài bạc triệu nên không muốn rời bỏ cuộc sống xa hoa này, ngươi muốn dùng hai đứa con ấy để nuốt trọn gia sản nhà họ Bùi, ngươi muốn nhà họ Bùi chúng ta tuyệt hậu!”
“Đây chính là mưu kế của ngươi.”
Ta cảm thấy cổ họng khô khốc, vội vàng lắc đầu, “Không phải! Không phải như vậy đâu!”
“Ta... ta từ Thanh Châu lên thuyền nhà họ Bùi, ta đã nhặt chiếc nhẫn ngọc của ngài…”
“Ta biết ta rất hèn hạ... cái thai trong bụng không phải của ngài, nhưng lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu để nhà họ Bùi nhận...”
Ta quỳ trước mặt hắn, vành mắt phiếm hồng.
“Nhưng ta chỉ muốn sống... ta... ta quá đói... chỉ cần lấp đầy bụng, ta và con ta... mới có thể sống sót... ta không còn cách nào khác...”
Đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng chạm vào cổ ta khiến ta giật mình, cả người run lên.
"Ngươi…"
Hắn siết chặt cổ ta, ánh mắt lóe lên một tia sát khí.
"Ngươi thật sự không biết, hay là cố tình giả ngây giả ngô? Đến nỗi bịa ra câu chuyện vụng về như vậy!”
"Bùi Ngọc và Bùi Châu không phải là con ta, vậy là của ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vào đêm ấy ở bờ sông Thanh Châu, ngươi đã bắt đầu tính kế ta rồi phải không?"
Mặt mày ta tái mét, không rời mắt khỏi hắn.
"Ngài… ngài nói…cái gì…"
Mũi của Bùi Ngọc, mắt của Bùi Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng dần dần hòa vào hình ảnh của Bùi Độ. Thì ra là hắn, chính là hắn.
"Nói, ngươi là người của ai?"
"Nhìn tình hình hôm nay, không phải là nhà họ Thẩm…."
Hắn nhíu chặt mày, "Là người đứng sau chuyện ở Thanh Châu sao? Là người của Lục Tướng quân? Hay là người của Thừa tướng?"
Ta cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, cắn chặt môi không muốn thốt ra thêm lời nào nữa. Ánh mắt hắn lạnh lùng, ngón tay siết chặt hơn. Cổ họng đau nhói, nước mắt dâng lên trong khoảnh khắc, từng giọt từng giọt rơi xuống tay hắn. Hắn như bị bỏng, đột ngột buông tay ra.
Ánh mắt hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, "Ngươi…"
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngươi không chịu nói nhưng ta vẫn có thể điều tra ra người đứng sau ngươi là ai."
Ta lảo đảo ngồi phịch xuống đất, giọng nói run rẩy.
"Vậy thì cứ điều tra đi."
Hắn có vẻ không ngờ ta sẽ nói như vậy, đôi mắt tràn đầy u ám.
"Vậy thì trước khi ta điều tra ra, không thể để Tống tiểu thư rời khỏi Bùi gia được.”
"Còn thỉnh ngươi tiếp tục diễn tốt vai Bùi thiếu phu nhân của Bùi gia, làm tốt bổn phận con dâu hiếu thảo.”
"Không thì đừng trách Bùi mỗ dùng thủ đoạn tàn nhẫn."
8.
Ngày hôm sau, Bùi Độ vào cung.
Nghe nói hắn lại dâng lên một phần bản đồ biên giới, Hoàng thượng cảm kích vì công lao của hắn, định phong chức cho hắn nhưng hắn từ chối ân huệ của Bệ hạ, chỉ nói rằng mình đã suýt mất mạng, giờ chỉ muốn dành thời gian ở bên cạnh vợ con cùng cha mẹ nhiều hơn nữa.
Hoàng thượng cảm động sâu sắc, khi trở về sau buổi thượng triều, trong cung còn gửi đến nhiều lễ vật ban thưởng cho hắn. Từ đó, hắn đóng cửa không ra ngoài, cả ngày ở trong phủ.
Có lẽ vì huyết mạch nối liền, Bùi Độ ngày càng thân thiết với Ngọc Nhi và Châu Nhi. Thỉnh thoảng hắn dạy chúng đọc sách, viết chữ, dỗ dành chúng, kiên nhẫn chơi đùa cùng chúng. Nhưng đối với ta, hắn lại rất lạnh nhạt.
Còn Thẩm Ngưng Sương, sau khi khóc lóc bỏ đi ngày hôm qua, không hiểu sao hôm nay lại đến nhà họ Bùi như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Vẫn tỏ ra quan tâm Bùi Độ, thậm chí cùng hắn chơi đùa với Ngọc Nhi và Châu Nhi. Rõ ràng nàng đang làm ra bộ dáng của phu nhân nhà họ Bùi.
Đó là những lời mà Tiểu Thúy thì thầm vào tai ta. Kể từ ngày hôm đó, ta nằm trên giường mấy ngày liền, hông muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, ngay cả mảnh đất yêu thích hàng ngày cũng không muốn ra ngoài chăm bón.
Mọi người đều nghĩ dáng vẻ này của ta là vì Bùi Độ lạnh nhạt với ta. Bùi lão gia và Bùi phu nhân càng cố gắng dỗ dành ta vui vẻ, họ đã đẩy Bùi Độ vào phòng ta, để chúng ta có không gian riêng. Nhưng họ không biết rằng ta và Bùi Độ đều chán ghét lẫn nhau.
Hắn nghi ngờ ta, không thích ta. Còn ta, từ cảm giác tội lỗi ban đầu đã dần chuyển sang sự chán ghét.