Khi người khác nhìn hắn, hắn như là bầu trời trong xanh, như làn gió mát, xuất chúng hơn người. Nếu không có đêm đó ở Thanh Châu, ta cũng sẽ nghĩ hắn như vậy.
Nhưng ta vẫn nhớ vào năm đó, mạng sống treo lơ lửng, người nọ nói một câu:
“Nữ nhân đàng hoàng, dùng sự trong sạch, đổi lấy một chiếc màn thầu!”
Trong năm đó, nạn đói hoành hành, một chiếc màn thầu có thể khiến người ta g.i.ế.c lẫn nhau, khiến người ta sẵn sàng bán rẻ bản thân mình. Có người cố gắng vật lộn để sống, nhưng cũng có người chỉ vì thỏa mãn dục vọng mà hạ nhục kẻ khác.
“Thiếu phu nhân! Nếu người còn không đi, Thẩm Ngưng Sương sẽ chiếm mất vị trí của người mất!”
“Còn Ngọc Nhi và Châu Nhi nữa! Sắp nhận nàng ta làm mẹ rồi!”
Tiểu Thúy vội vàng đến mức muốn khóc. Nhưng trong lòng ta lại càng trở nên bình tĩnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy.
Vậy rốt cuộc là ta đã sai ở đâu? Là vì sống sót mà lừa dối hai vị ở Bùi phủ, hay vì một chiếc màn thầu mà bán rẻ chính mình? Nếu có sự lựa chọn, ai mà không muốn giữ trong sạch mà sống?
Bùi Độ lại còn thanh cao hơn ta vài phần.
“Được rồi Tiểu Thúy, giúp ta thay y phục, ta đã mấy ngày không ăn gì, giờ muốn ăn cơm rồi.”
9.
Khi ta đi đến sảnh ngoài dùng cơm thì thấy Thẩm Ngưng Sương đang ngồi ở chỗ ta thường ngồi, cực kỳ kiên nhẫn nói chuyện với Ngọc Nhi.
Bùi Độ ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn Bùi Châu, bọn họ thật sự giống như những gì Tiểu Thúy nói, giống như một gia đình ba người quây quần hạnh phúc.
"Mẹ!"
Hai đứa nhỏ thấy ta đến, lập tức vỗ tay chạy tới, đau lòng nhào vào người ta.
Ta xoa đầu chúng, "Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Bùi Châu lại quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Ngưng Sương, "Đứng lên đi! Đây là chỗ của mẹ mà!"
Thẩm Ngưng Sương mặt mày khó chịu nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười.
"Châu Nhi, con không biết sao? Chỗ này vốn dĩ là của ta, ta và cha con đã ngồi ở đây mười mấy năm rồi."
Bùi Độ hơi nhíu mày nhưng không nói gì. Còn Bùi lão gia và Bùi phu nhân thì vội vàng muốn nói gì đó nhưng đã bị một câu của ta ngăn lại.
"Ăn cơm thôi, ngồi ở đâu cũng như nhau."
Ta thuận thế ngồi vào một chỗ trống bên cạnh, tự mình ăn cơm, gắp thức ăn. Ăn xong một bát lại gọi thêm một bát. Bùi lão gia và Bùi phu nhân nhìn ta đã lấy lại khẩu vị như thường lệ, sắc mặt rốt cuộc cũng treo ý cười.
"Người đâu! Mang đùi heo cùng vịt quay mà thiếu phu nhân thích lên đi!"
Ta cong môi cười, "Cảm ơn cha mẹ!"
Thẩm Ngưng Sương liếc ta một cái đầy khinh bỉ rồi lại tiếp tục nói gì đó với Ngọc Nhi. Châu Nhi lại bỗng nhiên khóc lóc, la hét đòi ăn côn trùng.
Sắc mặt Bùi lão gia và Bùi phu nhân lập tức thay đổi, nhưng thấy cháu gái khóc mãi không ngừng, đành phải sai người mang một đĩa châu chấu chiên lên.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Bùi Độ và sự hoảng sợ của Thẩm Ngưng Sương, Châu Nhi ăn liên tiếp mấy con liền Ta nhìn thấy khóe miệng nàng hơi giật giật, thật ra chuyện này là lỗi của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước kia, để kiểm chứng xem lửa có thể diệt sạch châu chấu hay không, ta đã thử dùng lửa đốt châu chấu, sau khi đốt xong, chúng lại có mùi thơm kỳ lạ. Lúc đó Ngọc Nhi vẫn còn nhỏ, cái gì cũng muốn cho vào miệng nên đã nhét thẳng châu chấu vào miệng ăn, từ đó con bé thích món này, làm sao cũng không lay chuyển được.
Bé con vừa ăn, hai mắt vừa sáng lên.
"Giờ chúng ta chơi trò chơi nhé! Ai ăn côn trùng, Châu Nhi sẽ thích người đó!"
Con bé cầm con côn trùng đưa cho Ngọc Nhi, "Ca ca, của ca ca này."
Ngọc Nhi sợ hãi co người lại nhưng Bùi Châu lại trừng mắt nhìn, "Ca ca! Nếu còn không ăn, Châu Nhi sẽ không thích ca ca nữa đâu!"
Ngọc Nhi nhăn mặt một cái, cuối cùng cũng cầm lấy ăn vào bụng.
Con bé lại quay sang nhìn Bùi lão gia và Bùi phu nhân, "Ông nội, bà nội, đến lượt hai người rồi!"
Hai người họ nhắm mắt một cái, cũng nhét một miếng vào miệng. Châu Nhi hài lòng vỗ tay, liếc nhìn Bùi Độ đang mặt mày đen lại, tự động bỏ qua hắn.
Ngẩng đầu lên lại nói với Thẩm Ngưng Sương: "Dì, đến lượt dì rồi!"
Thẩm Ngưng Sương đã bị dọa đến mức liên tục nôn mửa, "Nhanh lên! Mang đi! Ta không muốn ăn thứ ghê tởm như vậy!"
Châu Nhi lập tức đỏ mắt, "Hừ! Vậy thì Ngọc Nhi không yêu dì nữa! Không muốn dì làm mẹ của Ngọc Nhi nữa!"
Thẩm Ngưng Sương nghe xong thì sững sờ, cuối cùng vì một câu "mẹ" ấy mà nàng khó khăn mở miệng. Châu Nhi gật đầu hài lòng, quay lại thấy ta đang cầm đũa định gắp con châu chấu, liền chạy nhanh đến trước mặt ta.
"Không cần mẹ ăn đâu, mẹ không ăn, Ngọc Nhi vẫn sẽ yêu mẹ!"
Ta hơi ngạc nhiên, sau đó lại có chút buồn cười. Cả màn này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra rằng Châu Nhi cố tình trêu chọc Thẩm Ngưng Sương.
Thẩm Ngưng Sương tức giận đến mức mặt đỏ bừng, "Ngươi!"
Bùi phu nhân lại rất bảo vệ cháu gái, "Chỉ là tâm tính của đứa trẻ thôi, Ngưng Sương, cháu đừng để bụng với Châu Nhi."
Bùi lão gia suy tư một lát rồi đột nhiên nghiêm mặt nói.
"Đúng vậy, cháu ta vô lễ, sau này Thẩm tiểu thư vẫn là ít đến nhà họ Bùi chúng ta thì hơn."
Thẩm Ngưng Sương trợn tròn mắt, lắp bắp nói.
"Bùi thúc! Nhưng trước kia cháu…"
"Trước kia là trước kia, giờ Độ Nhi đã thành hôn rồi, nếu cứ thế này e rằng sẽ làm tổn thương Đào Đào."
Ta hơi ngẩn người, không ngờ Bùi lão gia lại đối xử với ta như vậy. Thẩm Ngưng Sương còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Bùi lão gia ngắt lời.
"Ngưng Sương, không phải cháu cũng biết tổ tiên nhà họ Bùi đã quy định từ lâu, rằng con cháu nhà họ Bùi tuyệt đối không được nạp thiếp?"
Thẩm Ngưng Sương lại một lần nữa khóc lóc chạy ra ngoài. Bùi lão gia và Bùi phu nhân ôm hai đứa trẻ đã ăn no, dắt chúng đi dạo. Trên bàn ăn chỉ còn lại ta và Bùi Độ. Hắn lại không nhịn được mà lên tiếng chế nhạo.
"Ngươi dỗ dành chúng giỏi thật đấy!"
Ta gặm chân giò heo, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
"Đương nhiên, không phải ngươi cũng nói ta là con dâu tốt sao?"
Hắn dường như không ngờ ta sẽ nói như vậy, sắc mặt đột nhiên cứng lại rồi lập tức nhìn chằm chằm vào ta.
"Quả thật là một chiêu cao tay! Ta thật muốn xem rốt cuộc là ai đứng sau lưng ngươi!"
Ta hừ lạnh một tiếng, "Ngươi cứ điều tra đi, chẳng phải hôm đó ngươi còn tự xưng mình rất có năng lực à? Sao mấy ngày qua còn chưa điều tra ra được?"
Hắn tức giận đến mức mặt mày xanh mét, không còn vẻ điềm tĩnh như trước, giận dữ nói.