Mấy tháng trước, Thanh Châu gặp nạn châu chấu, mùa màng thất thu, nổi lên nạn đói.
Để giữ mạng, ta lén lút lên một chiếc thuyền, theo đến đất Yên Bắc.
Đói, đói đến hoa mắt chóng mặt.
Ta nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trong tay, nghiến răng chen qua đám người, ngã quỵ trước cổng Bùi phủ, khóc lớn.
Vị phu nhân quý phái dẫn đầu kia mặt đầy nước mắt, đợi đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay ta và cái bụng nhô cao của ta, sắc mặt kinh hãi, "Chiếc nhẫn ngọc này ngươi từ đâu có được?
"Ngươi... bụng ngươi... ngươi và Độ nhi có quan hệ gì?"
Ta đau buồn không nói, chỉ khóc càng thêm thảm thiết, sau đó mắt trợn ngược ngất xỉu.
"Người đâu! Mau! Mau đưa vị cô nương này vào trong!"
Bên tai tràn ngập những âm thanh ồn ào hỗn loạn, lòng ta lại nhẹ nhõm.
Chỉ vì đứa bé trong bụng ta vốn chẳng có nửa điểm quan hệ nào với Bùi Độ của Bùi gia.
Ngày đó ta lên thuyền, chính là thuyền của Bùi gia.
Vì để trốn tránh người khác, ban ngày ta trốn trong rương hòm ở khoang thuyền.
Ban đêm mới dám ra ngoài tìm chút đồ ăn thừa để lót dạ.
Có một đêm, suýt chút nữa bị người ta phát hiện, trong lúc hoảng loạn liền xông vào một gian thuyền trang hoàng lộng lẫy.
Lại bất cẩn va phải một cỗ t.h.i t.h.ể nam nhân đã trương phình vì ngâm nước, chiếc nhẫn ngọc kia liền rơi ra.
Mà chiếc nhẫn ngọc đó chính là thứ ta nhặt được lúc ấy.
Ta thấy chiếc nhẫn ngọc chất liệu không tệ, liền nghĩ sau khi xuống thuyền sẽ mang đến hiệu cầm đồ đổi chút bạc.
Nhưng đến Yên Bắc mới biết, ta đã cầm phải một củ khoai lang bỏng tay.
Thì ra chiếc thuyền kia là thuyền Bùi gia phái đi Thanh Châu để đón t.h.i t.h.ể của Bùi Độ.
Mà chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc này lại chính là người của Bùi gia ở Yên Bắc.
Bùi thị ở Yên Bắc, bậc cửa cao ngất.
Thái tổ là thái phó Khai triều, một nửa quan viên trong triều đều là môn sinh của ông ấy.
Tổ phụ bỏ quan theo nghiệp buôn, phất lên nhờ nghề lương thực.
Đến đời Bùi lão gia, hiệu buôn của Bùi gia trải khắp thiên hạ, hàng hóa thông thương Nam Bắc, giàu có một phương.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Còn Bùi Độ, nghe nói hắn tư thái như tiên, dung mạo như ngọc, tài năng quán tuyệt Yên Bắc, mười tám tuổi đã đỗ đầu khoa thi.
Ấy vậy mà đang độ tuổi phong hoa lại tự xin đi du lãm khắp nơi, vẽ lại bản đồ biên cương lãnh thổ cho triều ta.
Thật đúng là một vị công tử đoan chính, trong sáng như trăng thanh gió mát, phong thái tuyệt vời.
Chỉ tiếc, khi đi qua Thanh Châu lại gặp phải dân đói nổi loạn, c.h.ế.t thảm nơi đất khách.
Mà cỗ t.h.i t.h.ể kia chính là hắn.
Bùi gia tám đời đơn truyền, đến đời hắn xem như tuyệt hậu.
Sau khi dò la rõ ràng, ta nếu còn cầm tín vật của Bùi Độ đi cầm đồ, chỉ sợ sẽ bị người ta coi là kẻ trộm mà đưa vào quan phủ.
Cứ thế lang thang đói khát mấy ngày, thực sự là đường cùng, mới dùng đến hạ sách này.
Ta không tham nhiều, kiếm vài bữa no bụng rồi bỏ trốn.
Ta vốn định như vậy.
------------
Cừu non hấp, tay gấu hấp, đuôi hươu hấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -