Bùi Gia Yên Bắc

Chương 2



Vừa định mở miệng, Bùi phu nhân đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Bà đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đôi mắt phượng đầy tơ m.á.u trào dâng nước mắt, như phát điên mà chất vấn gào thét.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Ngươi nói đi! Nói chiếc nhẫn ngọc này là Độ nhi tặng cho ngươi!

Nói đứa bé trong bụng ngươi là cốt nhục của con ta!"

Ta bị dáng vẻ điên cuồng của bà làm cho giật mình, "Xin lỗi... ta không..."

Dưới thân bỗng nhiên "bịch" một tiếng, cơn đau như thủy triều ập đến.

Bùi phu nhân và Bùi lão gia kinh hãi nhìn vũng nước dưới thân ta.

"Sinh... sắp sinh rồi!"

------------------

Đau, thân thể như bị xé rách, trước mắt lúc tối lúc sáng.

Khi mở mắt ra lần nữa, Bùi lão gia và Bùi phu nhân ôm hai cục bột nhỏ, cười đến không ngậm được miệng.

"Giống! Cái mũi nhỏ của cháu trai thật quá giống Độ nhi nhà ta!"

"Đúng vậy, mắt của cháu gái cũng giống Độ nhi! Giống hệt hồi nó còn bé!"

Ta ngơ ngác nhìn họ, rồi lại nhìn hai cục bột nhỏ gầy yếu trong lòng họ.

Nhăn nheo dúm dó, đến cả hình dáng cũng nhìn không rõ.

Thật sự... giống sao?

Trong lúc thất thần, Bùi phu nhân đã ngồi xuống bên giường ta, vẻ mặt đầy áy náy.

"Con à... đều tại ta không tốt, vừa rồi đã làm con sợ hãi..."

"Là ta quá gấp gáp, con là cô nương gia, có những lời tự nhiên là khó mở miệng..."

Còn hại con sinh non, nếu cháu trai cháu gái có mệnh hệ gì, ta biết làm sao đây!"

Bùi lão gia toe toét cười, "Thân thể con quá yếu ớt, nếu ở bên ngoài, chỉ sợ...

May mà con tìm đến Bùi gia, may mà vừa khéo Tôn đại phu hôm nay ở đây, các cháu tuy rằng sinh không đủ tháng, nhưng Bùi gia ta không thiếu gì cả."

"Ta đã nói con là một cô nương có phúc mà!"

Những lời vừa định nói cuối cùng lại nuốt xuống.

Ông ấy nói đúng, nếu ta sinh con ở bên ngoài, chỉ sợ một xác ba mạng.

Mà bây giờ, nếu ta nói cho họ biết sự thật, ta và các con chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó chờ đợi chúng ta chỉ có con đường chết.

Tâm tư dần dần tỉnh táo lại, nếu đã như vậy.

Ta vẫn là không tham nhiều, cứ ăn nhờ thêm một năm nữa vậy.

Giả vờ lau nước mắt, "Xin lỗi... con không phải là một nữ tử tốt đẹp gì."

"Con và Bùi lang, mấy tháng trước, ở bờ sông Thanh Châu đã tư thông với nhau, mang thai ngoài ý muốn, vẫn còn nhớ chàng ấy..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên hình dáng cỗ t.h.i t.h.ể kia.

"Vẫn còn nhớ trên n.g.ự.c chàng có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm..."

"Không sai! Ta đã sớm nói nhất định là vậy mà!"

Bùi lão gia và Bùi phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

"Tốt quá rồi! Bùi gia ta có người nối dõi rồi!"

-----------------

Có cháu trai cháu gái, rốt cuộc cũng xua tan bớt nỗi bi thương của hai vị trưởng bối.

Sau khi t.h.i t.h.ể của Bùi Độ được an táng, nhị lão Bùi gia liền lập tức rầm rộ làm lễ nhập gia phả cho cháu trai cháu gái.

Bùi gia không có họ hàng gần, đến đều là bạn bè thân thích xa.

Bùi lão gia đích thân đặt tên cho cháu trai là Bùi Ngọc, cháu gái là Bùi Châu.

Mà tên của ta, Tống Nhược Đào, lại... được ghi thành chính thê của Bùi Độ vào gia phả.

Khi họ đề nghị chuyện này, ta vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, thân phận con không xứng..."

Bùi phu nhân lại hiếm khi nghiêm mặt.

"Đào Đào, con có công lớn đó."

"Độ nhi mất, con lại để lại cho chúng ta hai đứa cháu bảo bối, con có biết không, con đã phá vỡ vận mệnh tám đời đơn truyền của Bùi gia!"

Vẻ mặt ta có chút lúng túng, có khi nào việc phá vỡ vận mệnh là do hai đứa cháu bảo bối này không phải là con của Bùi gia không nhỉ...

Ta hình như có chút cưỡi hổ khó xuống rồi...

Bùi gia ở Yên Bắc có danh vọng, khi ta đến đã gây náo động một phen.

Lại còn sinh cho Bùi gia một đôi trai gái.

Mấy ngày nay không biết ai đã truyền ra ngoài những lời nói bậy bạ của ta ngày hôm đó.

Bây giờ ngoài kia người ta đã dựng chuyện của ta và Bùi Độ thành một cuốn thoại bản, ai ai cũng biết.

Quý công tử lạnh lùng quân tử nhất kiến chung tình với cô nương xinh xắn đáng yêu.

Bên bờ sông Thanh Châu, hai người như thiên lôi câu địa hỏa, cùng nhau ân ái mặn nồng.

Quý công tử c.h.ế.t trong loạn thế, cô nương xinh đẹp mang theo bụng bầu vượt đường xa đến Yên Bắc, sinh hạ một đôi trai gái, Bùi gia sao có thể tuyệt hậu, con cháu Bùi gia nhiều lắm!

Ta: "Đây là thoại bản ai viết vậy..."

Bùi lão gia vuốt râu, vẻ mặt đắc ý.

"Ta viết đấy, ai bảo mấy lão già kia cứ nói dòng dõi Bùi gia ta mỏng manh.

Bây giờ ta một lúc ôm hai đứa! Cho bọn họ lác mắt ra!"

Ta: "..."

-------------


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com