Ta đột nhiên siết chặt ngón tay, "Đây là muốn đưa Bùi gia đến chỗ c.h.ế.t rồi!"
Ngay lập tức, sắc mặt ta thay đổi, kéo t.h.i t.h.ể Bùi Độ khóc ngất trước cổng Bùi gia.
“Cha! Mẹ! Phu quân lại c.h.ế.t rồi!”
Hai lão nhân Bùi gia vốn đã rối loạn vì tin đồn, giờ nghe tin Bùi Độ qua đời, liền ngất đi.
Ta vội đỡ họ dậy, “Nhanh lên! Gọi đại phu!”
Khi Bùi gia đang rối như tơ vò, cuối cùng có người không thể kìm chế được đã xuất hiện.
Lục tướng quân dẫn theo quân lính vây kín Bùi gia.
“Bùi gia dám làm giả việc thiên long hiện thân, có ý đồ mưu phản!”
Ta lao lên phía trước, “Phu quân ta đã chết! Mưu phản như thế nào?”
Lục tướng quân liếc mắt, “Ồ?
“Vậy thì đó chính là sợ tội bỏ trốn.”
Ông ta nhìn đám người già trẻ nhỏ của Bùi gia, "Bây giờ bản tướng quân có thể cho các ngươi một cơ hội để chuộc tội."
"Nếu Bùi gia nguyện ý giao toàn bộ sản nghiệp của các ngươi cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!'
Bùi lão gia thở hổn hển, tức giận quát lên, “Ta thấy chính ngươi mới có ý đồ mưu phản! Dù có tán gia bại sản, Bùi gia ta cũng tuyệt đối không làm tay sai cho loại tiểu nhân như ngươi!”
Vừa dứt lời, Thẩm Văn cúi người bước vào Bùi gia.
Nịnh nọt giao ấn tín của Bùi gia lên, “Tướng quân, đã có ấn tín rồi, không cần lão già kia nữa, bạc của Bùi gia ngài có thể tự do điều động!”
Lục tướng quân cười lớn, “Ha ha ha! Họ Bùi, ngươi xem! Ngươi không chịu tự tay giao ra, nhưng đã có người khác tự tay dâng lên, xem ra là ngươi tự tìm đường chết.”
Một tay ông ta cầm ấn tín, quay sang nói với Thẩm Văn, “Bản tướng quân thấy ngươi là nhân tài, sau này sẽ giao cho ngươi thay ta quản lý đống sản nghiệp này!"
"Đám già yếu này đã vô dụng với bản tướng quân, giao cho ngươi xử lý vậy!”
Sau khi họ rời đi, Bùi lão gia nhổ một ngụm nước bọt về phía Thẩm Văn.
“Thẩm Văn! Bùi gia ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi! Ngươi lại lấy oán trả ơn!”
Thẩm Văn mặt mày dữ tợn, “Chưa bao giờ bạc đãi ta? Ta làm trâu làm ngựa cho Bùi gia, vậy ta nhận được gì?
“Giả như các ngươi sớm đồng ý cho Ngưng Sương nhà ta làm dâu Bùi gia ngươi, Bùi Độ đâu cần phải c.h.ế.t ở Thanh Châu!”
Bùi lão gia run rẩy, “Ngươi... là ngươi!”
“Đúng vậy! Chính ta tự mình ra tay! Nhưng hắn không chết! Còn có con cái! Đã có con nối dõi, vậy thì công sức ta bỏ ra là gì! Các ngươi đừng trách ta! Tất cả đều là các ngươi ép ta!”
Ta thấy sắc mặt Bùi lão gia kích động, vội vàng che chở ông ấy phía sau.
Trong mắt Thẩm Văn lóe lên vẻ tàn nhẫn.
“Đừng lo, rất nhanh một nhà các ngươi sẽ được đoàn tụ!”
----------------
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bùi phủ trên dưới, lòng người hoang mang, bên ngoài có quân lính bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.
Bùi lão gia và Bùi phu nhân ôm lấy Ngọc Nhi và Châu Nhi, kéo nhau lùi vào viện của chúng ta.
Ta nhìn ra ngoài, bầu trời sáng rực bởi ánh lửa, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Lúc quay đầu lại, Bùi lão gia đã cầm một bọc đồ nhét vào tay ta.
Bùi phu nhân đẩy Ngọc Nhi và Châu Nhi tới trước mặt ta.
“Đào Đào, con mau đi đi.”
Trong khi nói, Bùi lão gia đã mở ra đường hầm bí mật dưới giường chúng ta.
Ta kinh ngạc, “Đây… đây là…”
“Con đường này thông ra bên ngoài, Đào Đào, con mau dẫn Ngọc Nhi và Châu Nhi chạy đi!”
Ta mặt mày trắng bệch, “Còn… còn hai người thì sao?”
“Nếu chúng ta đi, Thẩm Văn nhất định sẽ không tha cho các con, con mau dẫn bọn trẻ chạy đi thật xa!”
Ánh mắt ta đột nhiên kiên định, nhìn họ nói.
“Cha, mẹ, Bùi Độ không chết.”
Hai người lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Thật không?”
Ta gật đầu, ngày đó khi biết Bùi Độ trúng phải mị dược, ta đã vứt hắn xuống hồ.
Chẳng bao lâu sau, có một ám vệ tìm tới.
“Bùi đại nhân, sao lại ngã hai lần cùng một chỗ?"
"Hay là ta lại tìm mỹ nhân cho ngài nhé?”
Ám vệ ấy ta vừa nhìn liền nhận ra, chính là người năm xưa cầm màn thầu đổi nữ nhân trong sạch.
Đúng là kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt.
Ta và hắn đồng loạt chỉ vào đối phương, “Ngươi!”
Hắn hóa ra là ám vệ được Hoàng thượng phái cho Bùi Độ, mà Bùi Độ lúc này mới biết những lời hắn nói hôm đó.
Ánh mắt nhìn ta càng thêm áy náy, “Xin lỗi…”
Thấy ta ôm chặt ngực, hắn mới cố gắng cho Bùi Độ uống thuốc giải.
Ta trừng mắt nhìn hắn, “Đã có thuốc giải, sao lúc đó lại phải làm nhục người ta!”
“Học từ sai lầm mà khôn ngoan, thuốc giải này là ta phải tốn rất nhiều công sức chế tạo đấy!
“Tiểu nha đầu, tuy lời ta thô, nhưng nếu không có cái màn thầu kia, ngươi làm sao sống đến giờ?
“Làm sao có thể cùng Bùi đại nhân phu thê tâm đầu ý hợp?”
Ta nghiến răng, “Ngươi!”
Bùi Độ đã phục hồi tinh thần, vài bước tiến lên, bảo vệ ta phía sau.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Đại nhân, đem nỗi khổ của người khác ra đùa cợt, không phải hành vi của người quân tử.”