Bùi Gia Yên Bắc

Chương 4



Ta lập tức như bị sét đánh, "Cái... cái gì! Hắn không phải đã c.h.ế.t rồi sao!"

Tiểu Thúy cười nói, "Chưa chết! Công tử chưa chết! Ngài ấy về rồi! Về đoàn tụ với phu nhân và gia đình rồi!"

Hai mắt ta tối sầm lại, "Ngươi... ngươi cứ ra ngoài sân đợi ta!

Ta... ta đi thay quần áo!"

"Vâng!"

Đợi Tiểu Thúy đi rồi, ta một tay ôm một đứa bé, hai chân như có gió chạy về hướng ngược lại.

Bỗng nhiên đ.â.m sầm vào một bức tường người.

Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt lạnh lùng như mặc ngọc chăm chăm nhìn ba người chúng ta.

"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"

Toàn thân ta cứng đờ, người trước mắt cao lớn uy nghi, như bạch ngọc không tỳ vết, quả thực là tư thái như tiên, dung mạo như ngọc, sáng ngời như trăng trên trời.

Khuôn mặt tinh xảo kia, quả thực rất giống Ngọc Nhi và Châu Nhi, khó trách Bùi lão gia và Bùi phu nhân lại khẳng định như vậy.

Ngọc Nhi và Châu Nhi không hiểu chuyện gì, bất mãn vì ta dừng lại, kháng nghị.

"Mẹ! Ngọc Nhi còn muốn bay!"

"Mẹ! Châu Nhi cũng muốn!"

Thấy ta đứng đó không nhúc nhích, hai đứa bé liền nhảy xuống.

Tức giận dùng đôi bàn tay và bàn chân lấm lem bùn đất đẩy người kia ra.

"Ngươi đi ra!"

Chiếc áo gấm màu trắng như trăng kia lập tức bị in lên mấy dấu tay đen nhỏ xíu.

Đầu ta ong ong, nghiến răng, "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất.

"Bùi... Bùi công tử... ta... ta không phải..."

Sau lưng người kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười duyên dáng.

"Hừ! Độ ca ca, Bùi thúc, Bùi thẩm, xem đi! Con đã nói là giả mà!"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Là Thẩm Ngưng Sương.

Sau lưng nàng ta còn đứng một đám người đông nghịt, đều là những vị khách nghe tin Bùi Độ chưa c.h.ế.t mà đến chúc mừng.

Bùi lão gia và Bùi phu nhân dẫn đầu nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ.

"Đào Đào... con..."

Cha của Thẩm Ngưng Sương, Thẩm Văn, bước nhanh lên, nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo.

"Bùi huynh, hai người đều bị vẻ ngoài đơn thuần của nữ tử này che mắt rồi, ả là một kẻ lừa đảo trăm phần trăm!

Hai năm nay, ta phái người đi Thanh Châu điều tra đi điều tra lại, cuối cùng cũng tìm ra chút manh mối, Độ nhi và nữ tử này căn bản không hề quen biết, cái gì bờ sông Thanh Châu, đều là giả hết!"

Lại hung ác chỉ vào Ngọc Nhi và Châu Nhi, "Hai đứa bé này, rõ ràng là con hoang!"

Ngọc Nhi và Châu Nhi bị vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Văn dọa sợ, đột nhiên méo miệng khóc lớn.

"Ngọc Nhi sợ... hu hu hu..."

"Hu hu hu... Châu Nhi... cũng sợ..."

Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống như trân châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai đứa bé này từ nhỏ đã được Bùi gia yêu thương chiều chuộng, lại thông minh lanh lợi, nhị lão Bùi phủ coi chúng như bảo bối, đến một câu nặng lời cũng chưa từng nói, sao nỡ để chúng chịu ấm ức như vậy.

Hai người trong nháy mắt giận dữ, tiến lên ôm chặt hai cục bột nhỏ vào lòng.

"Thẩm Văn! Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ!

"Hai ông bà già chúng ta còn chưa đến nỗi mắt mờ tai điếc! Diện mạo này của Ngọc Nhi Châu Nhi! Tính tình này của chúng nó! Không phải người Bùi gia thì là ai!"

Thẩm Văn thấy họ không tin, sắc mặt xanh mét, đành nghiến răng nói với Bùi Độ đang đứng đó.

"Hừ! Là thật hay giả, chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi!

"Độ nhi, con mau nói cho cha mẹ con biết, nữ tử này, hai nghiệt chủng này, có phải là kẻ lừa đảo không?"

Bùi Độ lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, ánh mắt dừng lại rất lâu trên người Ngọc Nhi và Châu Nhi.

Một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ.

"Phải."

Thẩm Ngưng Sương kích động nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Thẩm Văn thì cười lớn, "Ha ha..."

Nhị lão Bùi gia thân hình run rẩy, "Cái... cái gì..."

"Con, là của ta."

Giọng nói kia trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại đanh thép.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt mọi người có mặt đều thay đổi liên tục.

Thẩm Văn tức giận đến nỗi lỗ mũi bốc khói, "Nói bậy! Sao có thể!"

Nhị lão Bùi gia mừng rỡ ôm hai đứa bé hôn tới tấp.

Thẩm Ngưng Sương lại đột nhiên đỏ hoe mắt, ai oán nhìn hắn.

"Vậy... vậy Độ ca ca và nàng... ở bờ sông Thanh Châu là thật?"

Ta trợn tròn mắt, trái tim vừa rơi xuống lại lập tức nghẹn ở cổ họng.

Mọi người vẻ mặt xem trò vui, mong đợi nhìn Bùi Độ.

Đồng tử Bùi Độ co lại, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống mấy phần.

Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng thốt ra một chữ.

"Ừ."

Thẩm Ngưng Sương không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.

"Vậy... vậy đêm đó thiên lôi câu địa hỏa, chàng và nàng... cùng nhau mây mưa cũng là thật?"

Bùi Độ vô tình liếc nhìn ta một cái, đáy mắt mực đen cuồn cuộn.

"Ừ."

Thẩm Ngưng Sương không thể nghe thêm được nữa, ôm mặt khóc nức nở bỏ chạy.

Thẩm phụ trừng mắt, cũng tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Nhị lão Bùi gia trêu chọc nhướng mày nhìn ta, rồi sai người đuổi mọi người lui xuống.

Trong khoảnh khắc, trong sân chỉ còn lại Bùi Độ toàn thân u ám.

Và ta ngây như phỗng.

..............


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com