Mấy tháng sau, Bùi phủ mở tiệc, quả nhiên có người đỏ mắt đến.
Ta cùng Bùi phu nhân ngồi một bên, vị tiểu thư xinh xắn váy hồng kia mắt đỏ hoe, chăm chăm nhìn ta.
"Ngươi thật sự cùng Độ ca ca ở bờ sông..."
Ta có chút chột dạ, giả bộ xấu hổ ngượng ngùng.
Nàng thấy bộ dạng này của ta, càng thêm gấp gáp, chỉ vào Ngọc Nhi và Châu Nhi hừ lạnh.
"Sao ta thấy chẳng giống Độ ca ca chút nào! Ngươi chắc chắn thấy Bùi gia giàu có, cố ý lừa gạt đúng không!"
Lời này vừa thốt ra, một lão ông phía sau nàng cũng nhìn ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Phu nhân, lão hủ cũng thấy việc cô nương này xuất hiện thật sự kỳ lạ.
Chuyện này còn cần phải điều tra kỹ lưỡng."
Lòng ta chợt thót lại, chỉ cảm thấy giọng nói của ông ta có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Bùi phu nhân lại lập tức lạnh mặt.
"Nếu còn có ai dám sỉ nhục con dâu ta, dám nghi ngờ thân phận của Ngọc Nhi và Châu Nhi, sau này đừng hòng bước chân vào cửa Bùi gia ta!"
Sắc mặt mọi người có mặt đều thay đổi, không còn ai dám lên tiếng nữa.
Đợi bọn họ đi rồi, Bùi phu nhân thấy ta vẻ mặt lo lắng bất an.
Liền kể cho ta nghe thân phận của hai người kia.
Thì ra cô nương kia tên là Thẩm Ngưng Sương, có thể xem như thanh mai trúc mã với Bùi Độ.
"Con đừng giận nhé, Ngưng Sương nó cũng chỉ là quá chấp nhất Độ nhi thôi."
Còn ông lão kia chính là cha của Thẩm Ngưng Sương, Thẩm Văn, thì ra chính là ông ta đã đi Thanh Châu đón t.h.i t.h.ể của Bùi Độ về.
"Thẩm thúc phụ con đó, sản nghiệp Bùi gia lớn như vậy, đã giúp đỡ cha con không ít, từ nhỏ lại nhìn Độ nhi lớn lên, ông ấy à, là quá quan tâm đến Bùi gia và Độ nhi thôi, con đừng để bụng."
Ta gật đầu, thì ra là vậy, khó trách cảm thấy giọng nói của ông ta quen thuộc.
Từ đó về sau, nhị lão Bùi gia càng thêm nâng niu hai đứa nhỏ như trân bảo.
Đối đãi với ta cũng như con gái ruột.
Bọn họ thiện chí giúp người, là những người hòa thuận nhất.
Ta xuất thân thấp kém, tuy biết vài chữ, nhưng lại không giỏi thơ phú.
Cửa nhà họ hiển hách, nhưng không cổ hủ, không bắt buộc ta học theo những quy tắc lễ nghi.
Ngược lại, Bùi lão gia thấy ta ở trong viện loay hoay trồng rau, trồng lúa, trồng dưa, cười đến híp cả mắt.
"Tổ phụ con cũng thích làm mấy việc này, tính ra Bùi gia chúng ta cũng từ chân đất mà ra.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đào Đào à, con thật sự là người của Bùi gia rồi!"
Mặt ta hơi đỏ lên, thuận miệng nhắc với ông ấy về chuyện châu chấu.
Cha mẹ ta là những người nông dân chân chất.
Từ nhỏ ta đã theo họ lăn lộn ngoài đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ ở Bùi gia tuy không lo ăn mặc, nhưng từ sau chuyện châu chấu kia, trong lòng ta vẫn luôn có một khúc mắc.
Ta muốn làm rõ rốt cuộc vì sao lại xuất hiện đàn châu chấu lớn như vậy.
Muốn ngăn chặn, muốn người dân không còn phải chịu đói, không còn phải c.h.ế.t đói.
Bùi lão gia trầm ngâm một lát, "Đàn châu chấu lớn như vậy thực sự hiếm thấy, nhưng ta mơ hồ nhớ hồi nhỏ nghe tổ phụ con nhắc đến, tuy không nhớ rõ lắm, nhưng tổ phụ con từng để lại một quyển ghi chép tay, lát nữa ta sẽ sai người đi tìm cho con."
Mắt ta sáng lên, "Nếu vậy thì tốt quá rồi!"
Trong quyển ghi chép tay của Bùi tổ phụ quả nhiên có ghi chép về châu chấu, nhưng chỉ vài dòng sơ sài, không tỉ mỉ.
Trên đó viết châu chấu gặp đại hạn thì xuất hiện, chả trách, Thanh Châu chính là sau đại hạn mới có châu chấu tràn qua.
[Sợ lửa, sợ nước, vạn vật tương sinh tương khắc.
[Muốn trị tận gốc, phải phân biệt giống loại, phân biệt tình hình, phân biệt dấu hiệu...]
Nhưng làm sao để phân biệt, làm sao để trị, trong ghi chép của Thái tổ lại không viết ra.
Thế là ta suốt ngày vùi đầu ngoài đồng, quan sát sâu, bắt sâu, tìm sâu.
Đào đất trồng trọt, mặt trời mọc thì ra đồng, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Không biết từ lúc nào, đã qua một năm.
Ngọc Nhi và Châu Nhi đã có thể lẫm chẫm những bước nhỏ, chơi bùn đất ngoài ruộng.
Một lát sau hai đứa bé trước sau nhổ một quả dưa ngọt, loạng choạng đưa đến tay Bùi lão gia và Bùi phu nhân.
"Tổ phụ, tổ mẫu, ăn!"
Bùi lão gia và Bùi phu nhân từ ái ôm hai đứa bé.
"Ngọc Nhi và Châu Nhi của ta càng ngày càng giống cha chúng rồi!"