Bùi Gia Yên Bắc

Chương 8



Bùi Độ rốt cuộc vẫn chậm một bước.

Trời vừa tờ mờ sáng, đợt châu chấu đầu tiên từ vùng đất hoang rộng lớn phía sau sơn trang tránh nóng tràn ra như thác lũ.

Khi hắn đến sơn trang, hoàng thượng và các phi tần trong cung đã sớm kinh hãi.

Mà đợt châu chấu thứ hai lại ập đến như trời long đất lở khi họ tiến vào cổng thành.

"Bảo vệ Thánh thượng!"

Mây đen vần vũ trên không, trước sau hơn mười dặm, nối liền không dứt.

Ngự giá của hoàng thượng người ngã ngựa đổ, dân chúng hỗn loạn thành một đoàn, Bùi Độ và các ngự lâm quân cầm đao vung vẩy trên không, nhưng không làm tổn thương đến đàn châu chấu mảy may.

Trong lúc nguy cấp, tiếng trống chiêng vang trời, khói đặc cuồn cuộn trong không khí.

Ta tay cầm đuốc xông lên phía trước, lớn tiếng quát.

"Châu chấu sợ tiếng động! Sợ lửa! Đốt cho ta!

Hôm nay ai diệt châu chấu có công, đều đến Bùi gia lĩnh mười lượng bạc trắng!"

Hàng chục gia đinh phía sau ta hô vang trời, "Vâng!"

Mà đám dân chúng vốn đang tán loạn khắp nơi nghe ta nói có thưởng, cũng nhặt gậy châm lửa theo nhau đốt châu chấu.

Trong chốc lát tất cả mọi người đều hăng hái, ta cũng ra sức vung gậy.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Đột nhiên tay nhẹ bẫng, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp.

Ta ngẩn người một thoáng, ngọn đuốc trong tay đã bị Bùi Độ cầm lấy, hắn che chắn ta ở phía sau.

"Lùi lại, để ta."

Ta ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vẻ lạnh lùng thường ngày của hắn không còn, trong đáy mắt lại ẩn chứa vài phần vui mừng.

Trong lúc ngẩn ngơ, bầu trời đã trong sáng, trên mặt đất đầy những châu chấu bị đốt cháy.

Hoàng thượng cũng đã khôi phục vẻ lạnh lùng uy nghiêm, nhìn ta với ánh mắt đầy thưởng thức.

"Ngươi là ai?"

Ta vội quỳ xuống, "Bẩm hoàng thượng, dân nữ Tống Nhược Đào."

Bùi Độ tiến lên quỳ bên cạnh ta, ngữ điệu hơi cao.

"Bẩm hoàng thượng, là thê tử của thần."

------------------

Trong cung.

Hoàng thượng ôn hòa mỉm cười, "Ồ? Chính là vị cô nương ngàn dặm tìm đến Yên Bắc, còn để lại con trai con gái cho khanh sao?"

"Vâng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ cười, lén liếc nhìn Bùi Độ một cái, lại thấy hắn vô tình nhếch môi.

"Quả là một nữ tử có khí phách, Bùi khanh thật có phúc!"

Hoàng thượng nhìn ta, "Tống cô nương, tuổi còn trẻ sao lại hiểu biết về châu chấu nhiều như vậy?"

Đầu ngón tay ta khẽ siết lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Bẩm hoàng thượng, dân nữ là người Thanh Châu, năm xưa gặp nạn đói, dân nữ từng đích thân trải qua.

"Cha mẹ dân nữ... cũng c.h.ế.t vào năm đó, sau này, lúc mạng sống mong manh dân nữ đã từng thề, nếu có thể sống sót, nhất định sẽ dốc hết sức tìm kiếm phương pháp trị châu chấu, để dân chúng thoát khỏi khổ nạn, không còn phải chịu cảnh đói kém nữa!"

Bùi Độ bên cạnh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

Hoàng thượng vẻ mặt cảm động, "Ngươi tuy không phải nam nhi, nhưng lại có chí của nam nhi, nếu người người đều có lòng như ngươi, trẫm còn phải ngày đêm lo lắng cho giang sơn xã tắc làm gì, bọn tham quan ô lại ăn chay giả dối, trung quân báo quốc lại nhờ hồng nhan."

"Người đâu! Ban ghế!

"Tống cô nương hãy nói rõ ràng phương pháp trị châu chấu này cho trẫm nghe."

"Tạ hoàng thượng!"

Ta dâng lên quyển sổ nhỏ viết tay trong tay áo.

"Ba năm nay, dân nữ ngày ngày phân biệt giống châu, phân biệt tình hình, phân biệt dấu hiệu, đã ghi hết tập tính của châu chấu vào sách."

Châu chấu sợ lửa, sợ nước, sợ tiếng động, sợ khói."

Bùi Độ giãn lông mày, "Như vậy, ta sẽ phái người ra đồng gõ chiêng đánh trống, phóng hỏa đốt chúng."

Ta lắc đầu, "Nếu đợi châu chấu thành đàn mới phóng hỏa đốt, ruộng lúa sẽ tổn thất hơn phân nửa. Hơn nữa, gõ chiêng đánh trống tuy có hiệu quả, nhưng ảnh hưởng không chỉ châu chấu, còn có chim nữa, Bùi đại nhân không phải người nhà nông, không biết nếu chim gặp nạn, năm sau sẽ không có chim ăn sâu, đến lúc đó sâu bọ tràn lan, lúa cũng sẽ gặp họa."

Phương pháp của Bùi Độ bị ta phủ quyết, hắn cũng không giận, ngược lại ánh mắt càng thêm sáng ngời.

"Vậy theo... theo phu nhân thấy, nên làm thế nào mới tốt?"

Ta dừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói.

"Trị châu chấu, phải phòng và diệt cùng lúc, theo quan sát của ta, có hai cách phòng.

Thứ nhất, trứng châu chấu giống tổ ong, đặt lửa ở bờ ruộng vào ban đêm, xung quanh lửa đào hố.

Thứ hai, ấu trùng châu chấu chưa trải qua vũ hóa nên không thể bay. Chỉ cần sai người đào rãnh đổ nước, ba mươi người thành một đội, một người đánh trống, những người khác theo sau lùa châu chấu xuống rãnh nước, là có thể tiêu diệt chúng tận gốc. Đây là hai cách phòng."

"Diệt cũng có hai cách.

Nếu phòng không hiệu quả, phải nhanh chóng bắt và g.i.ế.c chúng. Nhưng châu chấu rất nhiều, chỉ dựa vào quan phủ là không đủ, xin hoàng thượng hoàn thiện chế độ khen thưởng, khuyến khích dân chúng bắt châu chấu, phàm là người bắt được một đấu châu chấu, thưởng một trăm văn."

Hoàng thượng còn chưa nói gì, Bùi Độ bên cạnh đã quỳ xuống.

"Quốc gia gặp nạn, thất phu có trách, xin hoàng thượng cho phép Bùi gia xuất tiền thưởng này, để thần có thể góp một phần sức lực!"

Trong mắt hoàng thượng tràn đầy vẻ thưởng thức, "Có ái khanh như vậy, trẫm rất vui mừng."

Ta tiếp tục, "Thứ hai, cái gọi là vạn vật tương sinh tương khắc, khắc tinh của châu chấu chính là vịt."

Hoàng thượng vung tay, "Vậy thì đơn giản rồi, trẫm lập tức sai người bắt hết vịt trong thành đến là được."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com