Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn

Chương 13: Sinh con gái ra lại thú vị như vậy



Đêm đến.

Ngọc Lộ mang về tin tốt: “Tiểu thư, quỷ thị có người nguyện ra giá mười vạn lượng bạc, nhưng điều kiện là người phải đích thân đến đàm phán.”

Sờ cổ tay, Sở Nhược Yên không nói gì.

Tình cảnh tối nay, rõ ràng là Yến Trừng đã sinh nghi...

Tuy không biết mình để lộ sơ hở ở đâu, nhưng mười vạn lượng bạc này nàng thực sự rất cần — giúp Yến gia cũng là giúp chính nàng vượt qua cửa ải này.

“Có biết đối phương là ai không?”

Ngọc Lộ lắc đầu: “Không rõ, chỉ nghe nói là người của ‘Bách Hiểu Các’...”

Bách Hiểu Các?

Ánh mắt nàng chợt ngưng đọng.

Nơi này chính là mạng lưới tình báo lớn nhất thiên hạ, từ quan to quyền quý cho đến thứ dân áo vải, không có chuyện gì mà bọn họ không điều tra được. Hơn nữa chỗ dựa phía sau thần bí vô cùng, đến cả triều đình cũng đành mắt nhắm mắt mở.

“Chuẩn bị xe, ngày mai xuất phát!”

Quỷ thị nằm tại ngõ Trường Bình, phía Đông Nam kinh thành, ban ngày không mở cửa.

Sở Nhược Yên ngồi xe đến một tửu lâu tên “Thiên Nhất”, ngoài cửa có một tiểu đồng ngồi đó, không buồn ngẩng đầu: “Bàn chuyện làm ăn lên lầu hai, mua tin tình báo lên lầu ba, mua người mua mạng lên lầu bốn, không liên quan mời về cho.”

Ngọc Lộ nghe đến "mua người mua mạng" liền run b.ắ.n người: “Tiểu thư, hay là… thôi đi?”

Rõ ràng là ổ đen, nhưng Sở Nhược Yên vẫn kéo nàng ta lên lầu.

Trong gian phòng, một chưởng quầy bụng phệ đã chờ sẵn, vừa thấy người đến liền cười híp mắt: “Hóa ra là Tam thiếu phu nhân của Yến gia, mời ngồi, mời ngồi.”

Sở Nhược Yên hơi giật mình. Nàng đã mang mạng che mặt, tất cả vật phẩm biểu thị thân phận đều đã tháo xuống, vậy mà đối phương vẫn vừa nhìn đã nhận ra.

Chỉ điều này thôi cũng đủ chứng minh mạng lưới tình báo của Bách Hiểu Các quả thật danh bất hư truyền.

“Chưởng quầy, ta không thích quanh co lòng vòng. Nha đầu của ta nói các ngươi muốn ra mười vạn lượng mua lại của hồi môn của ta?”

Chưởng quầy bụng phệ cười đáp: “Không sai.”

“Giá này có phải quá thấp? Những cửa tiệm của ta, tùy tiện một chỗ mỗi năm cũng thu vào cả vạn lượng, chưa kể còn có ruộng tốt và hai biệt trang, các ngươi lời không ít đâu.”

“Thiếu phu nhân nói có lý, nhưng mấy món này là củ khoai nóng phỏng tay, nhận rồi thì phía sau còn bao nhiêu chuyện, không chừng còn liên lụy quan phủ, đổ máu, người cũng không thể để chúng ta bỏ công vô ích chứ?”

Nghe đến đây, Sở Nhược Yên liền yên lòng.

Đối phương không phải hạng người tham tiền mà không biết tự lượng sức, ngược lại rõ ràng hiểu rõ đằng sau những tài sản này là tiểu Giang thị, thậm chí là cả Giang gia, mà vẫn dám tiếp nhận, điều này khiến nàng càng thêm hiếu kỳ.

“Mười vạn thì mười vạn, nhưng ta làm sao biết các ngươi có thể giải quyết hậu hoạn? Dù gì, đây cũng là sản nghiệp của thân thích phủ Quốc công.”

Chưởng quầy mỉm cười, lúc này cửa sổ đột nhiên mở ra.

Ngoài cửa, trên cây, có một người đang bị treo ngược.

Sở Nhược Yên nhìn kỹ, lại là thế tử Lư Vĩ của phủ Vĩnh Định Bá!

“Vị Lư thế tử này ở sòng bạc của chúng tôi nợ một khoản bạc lớn, còn làm mất danh tiết của một vị hồ quan, nên gia chủ của chúng tôi nói: treo hắn ba ngày ba đêm, nếu không c.h.ế.t thì trả về phủ Vĩnh Định Bá đòi tiền.”

Sở Nhược Yên kinh hãi trong lòng.

Nàng đã mơ hồ biết Bách Hiểu Các lợi hại, nhưng không ngờ đến cả phủ Vĩnh Định Bá mà cũng không xem ra gì.

Chẳng lẽ chỗ dựa phía sau bọn họ thật sự là người trong cung?

Sau khi song phương thỏa thuận, ký khế ước xong, chưởng quầy liền đưa nàng tờ ngân phiếu mười vạn lượng của Đại Phong Bảo Hào.

Sở Nhược Yên giao Ngọc Lộ cất giữ, chuẩn bị rời đi, lại nghe chưởng quầy gọi: “Tam thiếu phu nhân, gia chủ của chúng tôi nói, nếu việc làm ăn này vui vẻ, sẽ tặng người một tin tức. Lần này Yến gia bị bức đòi nợ, một trong những kẻ chủ mưu, chính là người bị treo trên cây kia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện này thật ra nàng cũng đã ngờ đến.

Yến gia quân được dân chúng kính trọng, cho dù gặp nạn cũng không thể trong chốc lát mà nhiều người dám đến đòi nợ như vậy.

Chỉ là không ngờ lại là Lư Vĩ.

Xem ra là thù nàng đã lấy mất ngàn năm dã sâm bổ dương của hắn...

“Đa tạ chưởng quầy đã nói rõ. Nhưng theo lời ngài, dường như còn có người khác đứng sau?”

Chưởng quầy mỉm cười: “Thứ lỗi, thiếu phu nhân, gia chủ chúng tôi nói — tin đó phải thêm giá.”

Sở Nhược Yên hiểu ý, cúi người hành lễ: “Xin chưởng quầy thay ta nhắn với quý gia, nếu một ngày nào đó muốn báo giá, đừng quên báo trước cho Nhược Yên một tiếng.”

Sau khi chủ tớ hai người rời đi, trong mật thất sát vách mới có một nam tử bước ra.

Y phục đỏ, tóc bạc trắng, môi mỉm cười, đôi mắt hoa đào như có thể khuynh đảo chúng sinh.

Chưởng quầy bụng phệ cung kính hành lễ: “Các chủ, thuộc hạ ứng đối thế này, có ổn không ạ?”

“Cũng tạm được.” Nam tử giọng khàn khàn, mang vẻ lười biếng, “Sở Hoài Sơn kia cứng nhắc vô vị, không ngờ sinh ra con gái lại thú vị như vậy ~”

Nói xong hai câu này, hắn như cũng mệt rồi, phất tay: “Cứ để nàng tra tiếp, nếu thật tra được, chúng ta còn có thể nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.”

Ra khỏi Bách Hiểu Các, Ngọc Lộ vẫn còn chưa hoàn hồn: “Tiểu thư, dọa c.h.ế.t nô tỳ rồi, người có thấy thế tử Lư Vĩ lúc nãy không, môi trắng bệch hết cả rồi, liệu có bị treo c.h.ế.t không?”

Sở Nhược Yên liếc nàng một cái: “Nhớ kỹ, vừa rồi ngươi không thấy gì cả, nếu có thấy, cũng phải quên đi.”

Phủ Vĩnh Định Bá chỉ có một con trai duy nhất, nếu thực sự xảy ra chuyện, mà lại biết các nàng từng chứng kiến mà không báo, rất có thể sẽ bị trả thù điên cuồng.

Ngọc Lộ lè lưỡi: “Nô tỳ biết rồi, không dám truyền ra ngoài đâu. Có điều, tiểu thư, người làm vậy rồi mai hồi môn, phu nhân mà biết thì chẳng phải sẽ gây phiền toái sao?”

“Vậy phải xem người của Bách Hiểu Các có đủ nhanh nhẹn không.”

Quả nhiên người của Bách Hiểu Các rất nhanh nhẹn.

Chủ tớ họ vừa rời đi, phía sau liền có người lập tức đến niêm phong mười hai cửa tiệm, hai trăm mẫu ruộng tốt cùng hai biệt trang kia.

Lúc Giang Đào bị đuổi ra ngoài, cả người nhếch nhác, tức đến độ ngửa cổ mắng lớn: “Các ngươi có biết đây là sản nghiệp của ai không? Là của Giang gia, là của phu nhân phủ Quốc công!”

Không ai để ý hắn, chỉ ném cái quần lót lên đầu hắn rồi bỏ đi.

Đêm ấy.

Hắn chạy đến chỗ tiểu Giang thị tố cáo.

Tiểu Giang thị nghiến răng nghiến lợi: “Chắc chắn là con tiện nhân kia làm! Không ngờ nàng ta còn có chiêu này!”

“Phu nhân, người nhất định phải làm chủ cho chúng tôi, đó là mười mấy vạn lượng mỗi năm đấy!” Giang Đào khóc lóc sướt mướt.

Tiểu Giang thị bực bội quát: “Câm miệng! Địa khế ruộng đất đều bị nàng ta mang đi rồi, chỉ còn khế bán thân của các ngươi, có ích gì?”

Giang Đào sợ đến không dám ho he, bên cạnh chương ma ma lên tiếng: “Phu nhân, chuyện này không nhỏ đâu, nàng ta làm vậy rõ ràng là muốn đánh vào thể diện của người, nếu để nàng ta đắc thế, sau này chẳng phải sẽ trèo lên đầu người sao?”

Ánh mắt tiểu Giang thị âm trầm: “Muốn trèo lên đầu ta? Phải xem nàng ta có bản lĩnh đó không! Ngày mai chẳng phải là ngày hồi môn thứ ba sao, ta muốn xem nàng ta ăn nói thế nào với nhà mẹ đẻ!”

Sáng hôm sau.

Sở Nhược Yên cho người dọn đồ lên xe.

Có chuẩn bị cho phụ thân và nhị muội, cũng có thứ chuẩn bị để đối phó đám người tiểu Giang thị, vì giờ đã rủng rỉnh bạc nên chuẩn bị hẳn ba xe lớn!

Lúc nàng vừa định lên xe, thì một giọng nói quen thuộc lạnh nhạt vang lên: “Ngồi xe này.”

Nàng kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Yến Trừng mặc trường sam thủy thanh thêu vân, tóc búi bằng lưu vân quan, lúc này đang ngồi trong chiếc xe ngựa tứ luân sơn son theo quy chế hầu tước, lặng lẽ nhìn nàng.

Sở Nhược Yên sững sờ.

Hắn là... định cùng nàng về nhà mẹ đẻ?