Cả Gia Đình Đại Tướng Chết Trận, Kinh Thành Chờ Ta Huỷ Hôn

Chương 86: Ta còn muốn nhìn xem các ngươi chết thế nào



Đối với nữ nhân từng muốn g.i.ế.c ruột thịt ca ca mình, Sở Nhược Yên không có chút cảm tình nào.

“Nói là ta không tiếp khách.”

Gác cổng khom người lĩnh mệnh lui ra.

Sở Tĩnh lại như nhớ ra điều gì: “Phủ Xương Lộc Bá à? Ta hôm qua có nghe nói, Đại Lý Tự tới tận cửa bắt cả Xương Lộc Bá cùng huynh đệ hắn, chính Tào đại nhân đích thân đi, hình như còn bị người nhà hắn cào trúng mắt…”

Sở Nhược Yên giật mình: “Tào đại nhân bị thương?”

“Ừ, nhưng thương không nặng, Tào lão phu nhân còn sai người tới truyền lời, bảo không cần lo lắng…” Sở Tĩnh nói tự nhiên như không, dường như chẳng cảm thấy có gì bất thường.

Sở Nhược Yên chớp mắt: “Cô mẫu, người thấy Tào đại nhân ấy… thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Sở Tĩnh nói ra mới phản ứng được, bèn giơ tay gõ nhẹ trán nàng một cái, “Con nha đầu này, đến cô mẫu mà cũng dám trêu rồi hả?”

Sở Nhược Yên vội cười khẽ: “Không dám. Nhưng mà thật đó cô mẫu, Tào lão phu nhân rất quý người, người nay lại đã đoạn tuyệt với nhà họ Tạ, thật ra có thể…”

“Không được.” Nụ cười của Sở Tĩnh nhạt đi trong thoáng chốc. “Tuy là đoạn tuyệt, nhưng ta dù sao cũng là vợ bị nhà họ Tạ ruồng bỏ. Thân phận như thế, sao dám trèo cao tới nhà họ Tào? Huống hồ còn có Linh nhi... Ta đã quyết rồi, kiếp này không tái giá nữa.”

“Nhưng biết đâu nhà họ Tào—”

Lời chưa dứt, gác cổng lúc trước đã quay lại, mặt đầy hoảng hốt: “Đại cô nương, phu nhân Xương Lộc Bá nói người không chịu gặp, thì bà ta sẽ quỳ đến c.h.ế.t trước cửa chúng ta, giờ càng lúc càng có nhiều người vây xem rồi…”

Sở Nhược Yên giận dữ đứng phắt dậy, Sở Tĩnh nhanh hơn một bước: “Thôi, để bà ta vào đi!”

Trong sảnh nhỏ.

Sở Nhược Yên mặt không cảm xúc nhìn Yến Thư.

Tuổi chưa đến đôi mươi, trông yếu ớt mềm mại, ai ngờ lại là kẻ tâm địa rắn rết!

Yến Thư vừa hành lễ đã vội vã nói: “Cầu xin Sở đại cô nương ra tay, cứu lấy phu quân nhà ta!”

Sở Nhược Yên lạnh nhạt: “Phu nhân tìm nhầm chỗ rồi? Người bắt phu quân ngươi là Đại Lý Tự, người bị hại là Tướng quân phủ. Ngươi muốn cầu, cũng nên đến hai nơi ấy mà cầu.”

“Nhưng ta biết là cô!” Yến Thư gấp đến mức cao giọng, “Đêm đó tại Hộ Quốc Tự, là cô ở bên cạnh tam ca ta đúng không? Cũng là cô khuyên huynh ấy tha cho Mạc Trung Thành, bằng không với tính cách tam ca ta, chắc chắn sẽ không để lại một kẻ sống nào!”

Sở Nhược Yên sắc mặt đại biến: “Cái túi hương đó là ngươi cố ý để lại?”

Yến Thư không phủ nhận.

“Ngươi thật ác độc!” Sở Nhược Yên gần như không kiềm được lửa giận, “Ngươi tính toán chắc chắn rằng Yến Trừng sẽ nhận ra là ngươi ra tay, huynh ấy sẽ sụp đổ, sẽ phát điên, nên mới cố ý để Mạc kia giữ túi hương đó, cho dù thích khách thất bại, Yến Trừng cũng sẽ bị kích động đến mức g.i.ế.c sạch tất cả nhân chứng, gián tiếp diệt khẩu cho ngươi… Ngươi, là muốn ép huynh ấy phát điên!”

Mỗi một bước, đều là mưu kế hiểm độc từ người thân thiết nhất!

Đừng nói Yến Trừng, đến người ngoài như nàng cũng thấy rợn tóc gáy, khó lòng tiếp nhận!

Yến Thư mím môi, hồi lâu mới bật cười thê lương: “Ta cũng không còn cách nào. Cô không hiểu tam ca ta, ngoài mặt như chẳng quan tâm điều gì, nhưng đại ca c.h.ế.t rồi, ta biết dù có què chân, chỉ còn nửa mạng, huynh ấy cũng nhất định sẽ bò về báo thù…”

“Vậy nên vì phu quân ngươi, ngươi sẵn sàng hại c.h.ế.t tam ca mình? Ngươi còn là người sao!”

Sở Nhược Yên siết chặt nắm tay, lần đầu tiên hận đến mức muốn g.i.ế.c một người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng Yến Thư lại nghiến răng nghiến lợi: “Không phải người thì sao? Ta chỉ biết trên đời này chỉ có Lưu lang là đối tốt thật lòng với ta! Cái nhà họ Yến đó, hừ, ngoài mặt nói ta là tứ cô nương nhà họ Yến, nhưng thực ra chưa từng xem ta là người một nhà! Lúc đính thân, ta muốn vào cung, thì mụ giả nhân giả nghĩa kia là Tạ thị nói gì cung cấm phức tạp, ta vào sẽ không hạnh phúc, quay đầu liền gả ta cho một Bá phủ.”

“Sở Nhược Yên, cô nghĩ mà xem, đại ca cưới con gái trưởng của Thái phó, tam ca cưới đích nữ của Quốc công phủ, đến cả ngũ đệ, cũng là con nuôi như ta, lại cưới được thứ nữ của Hổ Uy tướng quân! Còn ta thì sao? Một Bá phủ, đến cả Hầu tước cũng không phải, họ căn bản không xem ta là người nhà!”

Sở Nhược Yên nghe mà bật cười lạnh.

Chuyện này nàng sớm có nghe qua: Tứ cô nương nhà họ Yến tâm cao khí ngạo, những lần trước xem mắt các công hầu thế gia đều mở miệng đòi tiến cung. Việc truyền ra đến tai Hoàng thượng, ngài còn sai người hỏi, buộc Tạ phu nhân phải gấp rút tìm Bá phủ gả đi!

“Vậy ra phu nhân không vừa lòng với mối hôn sự này nhỉ? Sao giờ lại cầu xin ta cứu phu quân ngươi?”

Yến Thư cứng họng, chỉ cắn răng nói: “Lưu lang là Lưu lang, không liên quan đến nhà họ Yến! Hơn nữa chuyện lần này hắn cũng chỉ là tòng phạm, bao năm qua đều không sao, chỉ lần này thì—”

“Một lần? Tướng sĩ nơi tiền tuyến đổ m.á.u chiến đấu, các ngươi lại tráo đổi binh khí họ dùng để liều mạng, vậy mà cũng dám nói là ‘chỉ một lần’?”

Sở Nhược Yên cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Dưỡng nữ nhà họ Yến này, đúng là còn chẳng bằng loài súc sinh vong ân bội nghĩa!

Nàng đã không muốn phí thêm lời nào với ả, không ngờ Yến Thư trầm giọng: “Ta biết cô yêu tam ca ta, cũng hận ta vì chuyện này. Nhưng chuyện đã đến nước này, ta không thể vì mấy người đã c.h.ế.t nhà họ Yến, mà lại mất thêm phu quân. Sở đại cô nương, nếu cô không chịu giúp ta, thì ta chỉ còn cách—”

Lời còn chưa dứt, nàng ta đã rút cây trâm vàng xuống, nhắm vào cổ họng mình.

Ngọc Lộ và Chu ma ma kinh hô thành tiếng.

Sở Nhược Yên chỉ lạnh lùng nhìn: “Ngươi định làm gì?”

Yến Thư siết chặt cây trâm: “Ngươi không giúp ta, thì ta chỉ có thể c.h.ế.t ở Quốc công phủ này, để ngươi không được yên ổn!”

Quả nhiên!

Loại lòng lang dạ sói, vĩnh viễn chẳng làm chuyện đàng hoàng được!

Sở Nhược Yên nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Chu ma ma.”

Chu ma ma bước lên, chỉ nghe nàng lạnh giọng phân phó: “Đã vậy thì chuẩn bị cho phu nhân đây một cái quan tài, đưa tới Nghĩa trang, để nàng ta c.h.ế.t cho thể diện.”

Yến Thư kinh hãi: “Ngươi! Ngươi không sợ ta thật sự ra tay sao?”

“Ta chỉ sợ ngươi không dám ra tay.” Sở Nhược Yên thản nhiên, “Muốn c.h.ế.t thì nhanh lên, ta còn kịp báo với Đại Lý Tự giám định tử thi. Ngươi yên tâm, ngươi vừa xuống suối vàng, phu quân ngươi sẽ theo ngay sau, đến lúc đó các ngươi có thể làm một đôi uyên ương dưới địa phủ, chẳng phải đẹp đẽ lắm sao?”

Cánh tay cầm trâm của Yến Thư bắt đầu run rẩy.

Lúc đến nàng ta đã tính kỹ rằng tiểu thư khuê các như Sở Nhược Yên chắc chắn sợ m.á.u sợ chết, không dám nhìn người khác tự vẫn.

Nhưng không ngờ nàng chẳng những không sợ, mà còn thúc giục nàng động thủ, đây thật sự là đại tiểu thư Sở gia nhu mì ít lời trong lời đồn sao?

Răng Yến Thư nghiến chặt, cuối cùng vẫn phải từ từ buông tay: “Vậy cô muốn thế nào mới chịu giúp ta? Chỉ một câu thôi, tam ca ta chắc chắn sẽ nghe cô!”

“Không giúp.”

Ánh mắt Sở Nhược Yên không gợn sóng, “Không những không giúp, Lưu phu nhân, ta còn muốn nhìn xem, các ngươi c.h.ế.t thế nào.”

Yến Thư rốt cuộc lạnh sống lưng.

Nàng ta không thể tin được nhìn Sở Nhược Yên, cuối cùng cũng rút ra con át chủ bài: “Sở đại cô nương, nếu cô không giúp ta, thì chuyện hôn sự giữa biểu tỷ cô và nhà họ Tạ cũng đừng mơ mà thành! Tạ lão phu nhân chính là tổ cô của phu quân ta đấy!”