Sở Nhược Yên đã hiểu ra.
Trước khi đến tìm nàng, Yến Thư đã đến phủ Nam Bình Bá, tám phần là mang hôn sự ra để uy hiếp, e rằng là chủ ý của lão phu nhân nhà họ Tạ.
Nhưng chuyện này cũng chứng tỏ một điều...
“Lưu phu nhân, những người mà ngươi có thể nhờ vả, e là đã tìm đến hết rồi phải không?”
Yến Thư lộ vẻ kinh ngạc.
Sao nàng ta lại biết?
Hôm qua sau khi Lưu lang bị bắt, nàng mang bạc đi khắp nơi tìm người cầu cạnh, cuối cùng chỉ có nhà họ Tạ chịu tiếp nàng.
Vị cô tổ mẫu kia nói, chuyện Bình Tĩnh Hầu bị Yến Trừng c.h.é.m đầu trong đại điện, ai trong kinh thành chẳng hay. Ngay cả cháu trai bên ngoại của Thái hậu mà hắn cũng dám giết, còn ai dám đắc tội với hắn nữa?
Cuối cùng vẫn là lão nhân ấy bày kế, bảo nàng thử xuống tay với đại cô nương nhà họ Sở, dù sao nàng ta từng có ân với Yến Trừng…
Sở Nhược Yên nhìn ánh mắt nàng, liền biết mình đoán trúng, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nếu đã như vậy, thì ta chính là hy vọng cuối cùng của các ngươi rồi. Lưu phu nhân, ta có thể mạo hiểm, cùng lắm cũng chỉ mất một mối hôn sự, nhưng ngươi thì sao?”
“Xương cốt của Xương Lộc Bá bị tráo đổi, quân lương bị tham ô, bất luận là tội nào cũng đều là trọng tội tru di cửu tộc. Ngươi, dám đánh cược với ta không?”
Yến Thư toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Nàng ta vội vàng quỳ xuống: “Là ta sai rồi, ta không nên uy h.i.ế.p cô! Sở đại cô nương, cầu xin cô rộng lượng, giúp ta lần này với!”
Bộp bộp bộp!
Chẳng mấy chốc trán nàng ta đã rướm máu.
Sở Nhược Yên lạnh nhạt như không: “Ngọc Lộ, Chu ma ma, tiễn khách.”
Hai người lập tức tiến vào, kéo nàng ta dậy.
Yến Thư vùng vẫy hét lên: “Sở đại cô nương! Sở đại cô nương! Ta là muội muội thứ tư của hắn, Lưu lang là tỷ phu của hắn! Chẳng lẽ ngươi muốn để hắn gánh tội g.i.ế.c hại tỷ phu sao? Ngươi không thể như thế được!”
Chu ma ma nghe mà không nhịn được, lạnh lùng nói: “Trương Lộc Bá phu nhân nói gì vậy, thiên tử phạm tội cũng như thứ dân. Trương Lộc Bá tráo đổi binh khí, tội đáng muôn chết, người đời biết chuyện chỉ khen Hầu gia một câu ‘vì đại nghĩa diệt thân’, sao lại trách tội được? Phu nhân chắc là hồ đồ rồi. Tiểu thư chúng ta đang mệt, không thể nghe những lời điên rồ như vậy, mời phu nhân mau rời đi.”
Dứt lời, liền cùng Ngọc Lộ một trái một phải, trực tiếp kéo nàng ta ra ngoài.
Sở Nhược Yên xoa xoa huyệt thái dương, Sở Tĩnh từ phía sau bước ra.
“Cô mẫu…”
Nàng định đứng lên, nhưng Sở Tĩnh ấn nàng ngồi lại: “Không cần nói nữa, chuyện này cô mẫu tán thành với cháu. Nếu nhà họ Tạ thật sự dùng chuyện này để uy hiếp, vậy thì mối hôn sự này không thành cũng được!”
Sở Nhược Yên khẽ gật đầu. Sở Tĩnh thấy sắc mặt nàng không tốt, bèn hỏi: “Sao thế, vẫn còn phiền lòng vì chuyện này à?”
Sở Nhược Yên thở dài: “Ta chỉ đang nghĩ, những người trong nhà họ Yến, sao ai cũng như vậy? Yến lão phu nhân chỉ vì mấy lời đoán mệnh đã căm ghét ruột thịt, Yến Thư thì càng quá quắt, vì một nam nhân mà bỏ cả cha mẹ huynh đệ. Yến Trừng lớn lên trong một gia đình như vậy, không biết đã sống ra sao…”
Sở Tĩnh vỗ vỗ vai nàng: “An Ninh Hầu thực là đáng tiếc. Nếu đôi chân ấy không què, cho dù không ra chiến trường, đi theo con đường văn thần cũng còn có hy vọng, tiếc thay…”
Sở Nhược Yên chợt động tâm.
Trong giấc mộng, hình như chàng thật sự từ bỏ võ nghiệp mà đi theo đường làm quan, chỉ trong ba năm đã leo lên chức Thủ phụ.
Chỉ là trong mộng chàng luôn nhẫn nhịn, đâu giống lần này lại dám ép vua ngay trong đại điện, liệu hoàng đế có vì vậy mà…
Ý nghĩ còn chưa dứt, Ngọc Lộ bỗng hớn hở chạy vào: “Tiểu thư! Lão thần y của Bách Hiểu Các đến xem bệnh cho người rồi!”
Trong Bồ Đề Viện.
Lão thần y bắt mạch cho nàng xong, liền than một tiếng.
Mọi người đều căng thẳng, chỉ nghe lão lẩm bẩm: “Khỏi nhanh thế này, chẳng thú vị gì cả…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Chu ma ma vội hỏi: “Ý của lão thần y là, tiểu thư nhà chúng tôi đã khỏi hẳn rồi? Ngay cả bệnh cũ cũng không sao nữa?”
Lão trừng mắt: “Bà thấy ta giống thần tiên chắc?”
Chu ma ma ngẩn người lắc đầu, lão hừ một tiếng: “Thế là đúng rồi. Tiểu nha đầu này bệnh nặng nhập cốt, không c.h.ế.t đã là nhờ vào thuốc của tên Tiểu Ôn kia. Tuy nói lão già ta cao minh hơn hắn một chút, nhưng chưa đến nỗi nửa tháng đã cứu được người khỏi tay Diêm Vương.”
Sở Nhược Yên thầm lấy làm lạ.
Vị Ôn thần y kia trong miệng Chương viện phán đã là danh y bậc nhất, vậy mà lão thần y này lại gọi một tiếng “tiểu Ôn”, không biết có lai lịch gì.
Còn cả công tử Lăng kia, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, không biết từ đâu mời được nhân tài như thế?
“Thôi được rồi, đây là ‘An Tức Hoạt Lạc Hoàn’ do lão già ta luyện, hiệu quả cũng tương đương thuốc của tên Tiểu Ôn kia, chỉ là bớt chút độc tính, thêm vài vị bổ dược, ngươi uống một tháng trước rồi hãy xem hiệu quả.”
Lão nói xong, lại thấy vết thương trên tay nàng: “Sao tiểu nha đầu ngươi cứ gây chuyện mãi thế? Thôi thôi, để tránh thằng nhóc Lăng kia lại càm ràm, ‘Ngọc Nhan Cao’ này cũng cầm lấy mà bôi.”
Lão tiện tay ném ra một bình sứ, Chu ma ma vội vàng tiếp lấy, hai tay còn run: “Đây, đây thật sự là Ngọc Nhan Cao sao?!”
Phải biết rằng đây là vật yêu thích nhất của các quý nhân trong kinh thành, không chỉ làm đẹp da mặt, mà còn có thể trị sẹo, trị thâm. Một hộp nhỏ bằng ngón tay cái đã có thể bán đến trăm lượng vàng!
Còn trong bình sứ này, ít nhất cũng trị giá vạn lượng vàng!
Lão nghe vậy liền bực: “Không phải Ngọc Nhan Cao thì là gì? Luyện cái này đâu có gì khó, phòng thuốc của ta còn đầy kia kìa, ngươi không tin ta, ngày mai ta kéo cả xe đến cho ngươi xem?”
Chu ma ma lập tức im bặt.
Sở Nhược Yên giơ tay day nhẹ lông mày, không ngờ Ngọc Nhan Cao lại do lão luyện ra.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, thuốc công hiệu như vậy mà bán được giá trên trời, tất nhiên không thể tách khỏi bàn tay của Bách Hiểu Các.
“Đa tạ lão thần y ban thuốc, nhưng một xe thì không cần đâu. Ngọc Lộ, đi lấy tiền khám.”
Nàng còn chưa nói hết, lão đã khoát tay: “Không cần, không cần, vàng bạc nặng lắm, lão già ta không mang nổi. Nếu thực sự muốn cảm tạ ta…”
Lão đảo mắt, hạ thấp giọng: “Lần sau bị thương nặng thêm chút, tốt nhất là sắp c.h.ế.t rồi ấy, ta bảo đảm trị khỏi không lấy một xu!”
Lão vừa nói, hai mắt vừa sáng rực, Sở Nhược Yên hiếm khi nghẹn lời, mãi mới tiễn được ông cụ đi.
Lúc này Ngọc Lộ mở bình sứ ra ngửi thử: “Tiểu thư! Đúng là Ngọc Nhan Cao! Hôm trước phu nhân có nhờ người mua một hộp nhỏ, nô tỳ đứng bên ngửi thấy, đúng là mùi này!”
Chu ma ma nhìn đến ngẩn người: “Trời ơi, đây đâu phải thần y, rõ ràng là thần tài mà…”
Chỉ cần đem đi bán lại, ít nhất vài năm khỏi lo chuyện bạc!
Sở Nhược Yên lại nói: “Trước tiên hãy cất thuốc cẩn thận, sau đó chia ra một ít, mang sang cho Tam cô nương. Lần này nàng ấy cũng bị thương ở chùa Hộ Quốc, để nàng ấy dùng một chút.”
Ngọc Lộ hơi do dự, Chu ma ma thì ẩn ý: “Tiểu thư, người với phu nhân tuy đã hòa hoãn, nhưng đừng quên chuyện khi xưa…”
Bà đang nhắc nàng đừng quên vết thương cũ, nhưng Sở Nhược Yên có dụng ý riêng, mà việc này phải là Sở Nhược Lan mới được.
“Cứ làm theo lời ta, ta tự có chừng mực.”
Thuốc vừa mang sang, Sở Nhược Lan đã mừng rỡ: “Nương, con đã nói rồi mà, chỉ cần chúng ta không đối đầu với tỷ ấy, tự nhiên sẽ có chỗ tốt!”
Tiểu Giang thị nhìn Ngọc Nhan Cao, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư các ngươi thật không dùng bạc trong sổ sách để mua sao?”
Một hộp đáng giá trăm lượng vàng, tức là một vạn lạng bạc.
Sở Nhược Lan tuy bị thương ngoài da, nhưng cũng không đến mức phải dùng thứ tốt như thế!
Ngọc Lộ mặt căng cứng lắc đầu, sợ mình cười thành tiếng.
Tiểu Giang thị thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ dặn Sở Nhược Lan dùng tiết kiệm, đề phòng sau này còn cần đến.
Nào ngờ trước chân vừa đi khỏi, sau chân Sở Nhược Lan đã gọi nha hoàn: “Mau, mang Ngọc Nhan Cao này đến cho Cô tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ ấy từng dùng hai hộp nhỏ, hiệu quả rất tốt, tiếc là không còn nữa…”
---