Giây phút đó, ta thực sự muốn kết liễu hắn, nhưng vẫn buông tay.
Tần Thế Tiêu thở hổn hển, "Nàng đang nói gì vậy, nàng không muốn sống nữa à."
Hắn rất hoảng.
"Mạng?" Ta chà tay lên váy áo, cười nói, "Thất di nương của Thừa tướng sau khi được sủng ái thì mất mạng, Cửu di nương cũng vậy, Thập di nương thì không rõ tung tích."
"Những người trước ngài thì sao? Có ai sống..."
"Đủ rồi." Tần Thế Tiêu nghiến răng ngắt lời ta, "Nàng có cách gì?"
Ta cầm một chiếc túi thơm khua trước mặt hắn, "Dùng độc. Loại độc này phát tác giống như bệnh tật, không dễ bị phát hiện. Ta đã dùng từ lâu, gần đây Thừa tướng sức khỏe không tốt, ngài có thấy không?"
Tần Thế Tiêu nói "Ta dựa vào đâu mà tin nàng", nhưng lại đưa tay ra giật lấy.
Hắn là kẻ bị rút cạn tinh lực, làm sao có thể giật được đồ từ tay ta.
Ta cười cười, "Ngài và ta là hợp tác, ngài không thể chỉ nhận lợi ích."
"Nàng muốn ta làm gì?" Tần Thế Tiêu cảnh giác nhìn ta.
"Đi khiến nương tử của ngài tới ức h.i.ế.p ta." Ta nói.
"Ả ta ức h.i.ế.p nàng?" Tần Thế Tiêu không hiểu, "Ả ta bây giờ lười để ý đến nàng, nàng mới có thể sống lâu hơn. Nếu ả ta thực sự động thủ với nàng, Thừa tướng lại hết hứng thú với nàng... Nàng đây là tự tìm đường chết."
"Chỉ có ả ta ức h.i.ế.p ta, Thừa tướng mới tiếp tục sủng ái ta. Ngài là đàn ông, chắc cũng biết, các người sẽ thương xót kẻ yếu. Huống chi..."
Tần Thế Tiêu khẽ gật đầu, ta đột nhiên im bặt, hắn nhìn ta chằm chằm, "Huống chi cái gì."
"Không có gì, ngài chỉ cần đồng ý với ta, thứ này sẽ cho ngài."
"Nàng và ta là đối tác, hà tất phải giấu ta." Hắn thu lại ánh mắt dò xét, cười hiền hòa.
Ta do dự một hồi, chỉ vào vết thương trên cổ, "Có một đạo sĩ khiến Thừa tướng tin rằng, một người có vết thương trên cổ, đứa con mà người đó mang thai, có thể thực hiện nguyện vọng của Thừa tướng, giúp hắn thành đại sự."
"Thủ đoạn cao tay." Hắn gật đầu, "Những sắp đặt bỉ ổi này của nàng, đúng là khiến người ta không ngờ tới. Đạo sĩ đó tên gì?"
Ta giả vờ như bừng tỉnh, "Ngài không có thành ý hợp tác."
Nói xong ta quay người định rời đi, hắn tới kéo ta, ta hất tay áo hất hắn ra.
Khi rẽ ngoặt, ta thấy bóng người trong hang đá cúi xuống, nhặt thứ gì đó lên, cầm trên tay gõ gõ.
Hắn nhặt chiếc khăn tay của ta, loại có thêu thơ diễm tình.
Cái gọi là túi thơm độc hắn không lấy, nhưng hắn đã bị gieo độc vào tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta rất mong chờ độc này phát tác.
7
Lại qua một thời gian, Thừa tướng vẫn không tới, Tần Thế Tiêu cũng không tới tìm ta, Hạ Quận Giao thường xuyên ở lại Diêm Vương Các, không thấy bóng dáng.
Ta giống như bị lãng quên ở nơi này, ngay cả hạ nhân cũng không nhắc tới ta nữa.
Trong phủ này, sủng ái thay đổi liên tục, không có gì đáng để bàn tán.
Ta đành phải ở trong viện gảy đàn hát, tiếng đàn ai oán, muốn quyến rũ người khác.
Ai cũng được.
Cuối cùng, ta cũng "quấy rầy" được một người.
Hạ Quận Giao.
Đêm khuya hôm đó, ả từ Diêm Vương Các trở về, uống say khướt, nghe thấy tiếng đàn từ xa, không kìm được cơn giận.
Lôi một đám bà tử, tiểu tư tới viện của ta.
"Trước đây ngươi dám chia rẽ quan hệ giữa ta và phụ thân, ta vẫn còn quá nhân từ, lại để ngươi sống lâu như vậy!"
"Sao, phụ thân ta quên ngươi rồi, ngươi không chịu được cô đơn, lại muốn quyến rũ ai? Hay là xuống dưới hầu hạ ngưu đầu mã diện!"
Hạ Quận Giao vừa nói vừa đánh ta, có lẽ do uống rượu, một bạt tai hạ xuống có phần nhẹ bẫng.
Liền gọi người tới đánh, "Đừng đánh c.h.ế.t là được, giữ lại một hơi thở. Ta phải nghĩ xem có cách gì thú vị hơn."
Ả ngồi một bên xem ta bị đánh, dần tỉnh rượu, vô số cái tát giáng xuống, ta hoa mắt chóng mặt.
Hạ Quận Giao đột nhiên nghĩ ra diệu kế, bảo bà tử đang đánh ta dừng lại.
Sai người đi lấy băng, lấy nồi, lấy nước, "Lần trước ta ăn một bữa cơm rất thú vị, gọi là băng nấu dê, thịt đó mềm lắm."
"Đúng rồi, ngươi đi gọi Thế Tiêu tới, bảo hắn mang Tiểu Thúy Thúy tới." Ả sai một hạ nhân khác, "Tiểu Thúy Thúy nhất định sẽ thích ăn thịt nấu bằng băng."
Tiểu Thúy Thúy là con ch.ó nhỏ ả mới nuôi, con ch.ó ăn lưỡi mẹ ta trước kia, ả chê xui xẻo nên chôn sống rồi.
Trong lúc mọi người đi lấy đồ, có nô bộc đã đốt lửa.
Để bắc một cái nồi có thể nấu người, đống lửa này rất lớn, nướng sáng cả màn đêm.