Ca Kỹ Ngọc Ngâm

Chương 7



Tần Thế Tiêu vừa vặn tới lúc này, hắn cười nịnh nọt đi về phía Hạ Quận Giao, đi ngang qua ta, hắn liếc ta một cái, đột nhiên kêu lên.



"Máu! Nàng ta chảy m.á.u ở dưới!"



Thực ra đã chảy từ lâu, hạ nhân lúc này mới nhìn thấy, bắt đầu hoảng loạn.



"Có gì mà phải ầm ĩ. Ngươi lại đây." Hạ Quận Giao nhíu mày, kéo tay áo Tần Thế Tiêu, "Không nghe lời, lát nữa cũng ném ngươi vào nồi."



Tần Thế Tiêu cứng người, "Hay là đi bẩm báo phụ thân, vạn nhất..."



Lời hắn nói càng khiến Hạ Quận Giao không vừa ý.



"Bẩm báo ông ta làm gì, ông ta càng già càng hồ đồ."



Gió đêm bị hơi nóng hun đốt, Hạ Quận Giao càng say hơn, dựa vào người Tần Thế Tiêu.



"Ta lại không biết, ta hồ đồ đấy." Giọng Thừa tướng vang lên, nghe rất yếu ớt.



Sau lưng hắn là nha hoàn của ta, liều c.h.ế.t xông vào thư phòng.



Ta quỳ dài, nức nở, "Thừa tướng, cuối cùng ngài cũng tới chỗ nô..."



Chưa nói hết câu, ta thực sự ngất đi.



8



Tỉnh lại, thứ đầu tiên ta nhìn thấy, là đôi mắt đầy tia m.á.u giận dữ của Thừa tướng.



Hắn day thái dương, vẻ mặt rất đau đầu, "Đã có thai, sao không báo cho ta biết!"



Ta cố gắng quỳ xuống bẩm báo, "Thừa tướng thứ tội, nô tỳ đã mấy lần cầu kiến ngài, đều bị người ta chặn lại. Ta sợ làm lỡ đại sự của ngài, không dám mạo muội. Đành phải ở xa hát, muốn gây sự chú ý của ngài."



Ta dừng một chút, "Nô tỳ, nô tỳ không ngờ, lại làm ồn tới tiểu thư."



Thừa tướng nheo mắt, "Ngươi tới cầu kiến ta? Ai chặn ngươi?"



Ta cúi đầu, khẽ nói, "Trần quản gia."



Thừa tướng khẽ nhướng mày, ta tiến lại gần, trong mắt ngấn lệ, nhưng lại cong môi cười, "May mắn thay, có thần uy của Thừa tướng bảo vệ, hài nhi trong bụng nô tỳ mới được bình an."



Thừa tướng nhìn ta chằm chằm, một lát sau cười lớn, "Thần uy, thần uy, ha ha ha."



Lời gièm pha dễ lọt tai, thêm vào đó ta nói những lời Thừa tướng muốn nghe, cơn giận không có chỗ trút của hắn vơi đi mấy phần.



Dặn dò ta vài điều, lại sai nhiều người tới hầu hạ.



"Ta có việc bận, ngày mai sẽ tới thăm nàng. Nàng hãy tĩnh dưỡng cho tốt, đứa bé này ta đặt rất nhiều kỳ vọng, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì nữa."



Ta ngoan ngoãn gật đầu, "Nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt."



Hắn đi rồi, ta bảo nha hoàn đóng chặt cửa, lấy bong bóng heo dưới váy ra đưa cho nàng, trong đó lại có vài giọt m.á.u nhỏ ra.



"Xử lý cho tốt, đừng để người khác phát hiện."



Phải, ta không hề sảy thai, càng không có thai.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong kỹ viện có những cô nương, để từ chối những vị khách không muốn tiếp, dùng bong bóng cá giả làm kinh nguyệt.



Ta mượn cách này, đổ m.á.u vào bong bóng heo từ trước, để những người cần thấy phải thấy.



Còn về vị thầy lang nói ta có thai, làm việc ở Thừa tướng phủ nhiều năm, quá rõ những thủ đoạn tranh sủng của các di nương.



Huống chi, hắn hiện tại là khách quý của Hồng Tụ Phường, gió thoảng bên tai khiến hắn mê mẩn.



Nha hoàn diễn lại cho ta xem những chuyện xảy ra sau khi ta ngất đi, như một đào hát.



"Bọn họ cãi nhau rất to."



Nha hoàn bắt chước dáng vẻ Thừa tướng, nheo mắt vuốt râu, "Ngươi có thực sự nghĩ ta già cả hồ đồ rồi không."



Giọng Hạ Quận Giao vẫn còn mang theo hơi men, "Người che chở cho con đàn bà đê tiện đó, chính là hồ đồ."



Thừa tướng nhìn ta nói: "Nàng ta có thai rồi, là một thai rất quan trọng."



"Người có bao nhiêu đứa con, đứa nào thực sự quan trọng?" Hạ Quận Giao cười lạnh.



Câu nói này, gần như xóa sạch sự thiên vị bao năm qua của Thừa tướng dành cho ả.



Thừa tướng thực sự nổi giận, "Đồ lòng lang dạ sói!"



Vừa nói vừa tát Hạ Quận Giao một cái, ra lệnh: "Cút về nhà ngươi đi! Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!"



Sau đó nghe nói, Hạ Quận Giao trở về, đập nát gạch ngọc, bóc hết vàng dát, khóc lóc như đưa tang ai đó.



Còn nói: "Con tiện nhân đó, nhất định phải xé xác ả ta ra!"



Ta cười nói: "Những ngày tháng gần đây của Tần Thế Tiêu, chắc chắn không dễ chịu gì."



Hắn không dễ chịu, sẽ đem những chuyện ta nói cho hắn, làm lá chắn để mua bình an.



9



Thừa tướng ngày nào cũng ghé qua phòng ta, hàn huyên đôi câu, rồi vùi mặt vào cái bụng "ăn nên làm ra" của ta, hít hà một hơi thật sâu.



Ta đứng trên cao nhìn xuống, thấy rõ mảng tóc bạc lốm đốm trên đỉnh đầu hắn.



Thừa tướng già thật rồi.



Mà chính vì già rồi nên mới càng thả lỏng dục vọng.



Chuyện mê đắm nữ sắc chẳng đáng là gì, cái đáng nói là hắn ở dưới một người mà trên vạn người, cái thứ dục vọng bị đè nén kia mới đáng để khơi gợi.



Ngày nào ta cũng rót mật vào tai hắn, "Hôm nay trông Thừa tướng khí sắc hồng hào, chắc hẳn là có chuyện vui."



"Với tài năng của Thừa tướng, bách tính ắt được an cư lạc nghiệp, trăm nghề hưng thịnh. Ngoài kia ai mà chẳng nhớ đến ơn đức của ngài."



Nghe bùi tai, hắn lại sai người mang vàng bạc châu báu đến phòng ta.



Thiên hạ đồn ầm lên rằng, ta đã thắng Hạ Quận Giao, chuyện ca kỹ lấn át cả thiên kim thế gia lan truyền khắp chốn.



Những kẻ dưới trướng hiếm khi thắng được một ván, đám người hầu trong phủ ai nấy đều hớn hở. Họ càng mừng hơn khi thấy ta có xuất thân còn thấp kém hơn cả họ.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com